Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2084. Ngươi dựa vào cái gì mà quản chúng ta?

“Ngươi không thể giết hắn!”
Tô Diệp đột nhiên đi tới cùng hai người, thấy Hạ Thiên chuẩn bị tấn công Viên Thiên Chính liền lập tức ngăn cản.
Hạ Thiên không thèm để ý, châm trên tay không dừng lại, thế là hai người đi theo Tô Diệp liền xuất thủ với hắn.
Bang! Bang!
Cả hai còn chưa đến gần Hạ Thiên, Ninh Nhuỵ Nhuỵ đã đá cho họ một cú đá, họ bay ra xa ngã vào núi đan dược.
“Không thấy hắn đang hành sự sao? Đừng có tuỳ tiện làm phiền hắn.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ liếc Tô Diệp, cảnh cáo: “Với ngươi cũng vậy, đừng quên ngươi là bại tướng dưới tay ta.”
Tô Diệp đỏ bừng cả mặt, nghĩ đến chuyện trước đó trên tàu du lịch, hắn không khỏi có chút nổi giận không chịu được, không ngừng biện hộ: “Đừng có nói nhảm nữa, ta không thua ngươi. Là Hạ Thiên đã dùng thủ đoạn đê hèn để hạ nhục ta trước. Nếu thua, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng tính là thua trước thủ đoạn của hai ngươi. Nếu không, dựa vào hai người các ngươi đều không thể gây thương tổn cho thiên tài Tô Diệp ta.”
“Xem ra lại không nhận nợ.” Bây giờ, Ninh Nhuỵ Nhuỵ đã biết Tô Diệp ấy là người có tính tình thế nào, nói năng cũng không cẩn thận như trước nữa: “Ngươi vẫn nên đừng nói ngươi đến từ Bắc Hồ Sơn Trang, ngươi quả thực chính là làm mất uy tín của Bắc Hồ Sơn Trang.”
Tô Diệp vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo đó, chỉ vào Ninh Nhuỵ Nhuỵ nói: “Tô Diệp ta luôn là niềm tự hào của Bắc Hồ Sơn Trang, bất kể ta làm gì, cũng sẽ chỉ thêm ánh sáng cho Bắc Hồ Sơn Trang, không có khả năng làm mất uy tín. Nếu ngươi có bản lĩnh ngươi có thể đường đường chính chính đấu với ta để xem ai hơn ai.”
Đương nhiên hắn không sợ Ninh Nhuỵ Nhuỵ, chỉ sợ Hạ Thiên, dù sao hắn đã chịu hai lần tổn thất trong tay Hạ Thiên, thậm chí vì chuyện này mà bị Ninh Nhuỵ Nhuỵ nắm thóp, đành phải nhận sai với nàng,
Đây là vết nhói trong tim khiến hắn rất khó chịu.
Lúc này hai người bị Ninh Nhuỵ Nhuỵ đá bay ra ngoài, nhanh chóng trở lại bên cạnh Tô Diệp. “Tô tiên sinh, đừng để họ làm ngươi mất tập trung vào chủ đề.”
Nữ nhân đeo vòng mũi trông rất quen thuộc, chắc là nhân viên phục vụ trong quán bar trên tàu du lịch trước đó, nhưng lúc này thần thái của nàng hơi khác một chút.
Đến nỗi trong lúc nhất thời Ninh Nhuỵ Nhuỵ đã không nhận ra.
Lúc này, Tô Diệp mới bừng tỉnh đại ngộ, hét vào mặt Hạ Thiên: “Này, Hạ Thiên, ngươi không thể giết người kia, ngươi có nghe không?”
“Tô tiên sinh, cứu ta với!” Nhìn thấy cơ hội, Viên Thiên Chính lập tức nhờ Tô Diệp cứu mạng, sau đó nói với nữ nhân đeo vòng mũi: “Viên Tiểu Điệp, ta là lão tổ tông nhà họ Viên các ngươi, ngươi còn không giúp bảo Tô tiên sinh cứu ta sao!”
Viên Tiểu Điệp lộ vẻ bị làm khó, nhưng vẫn xông tới chỗ Tô Diệp nói: “Tô tiên sinh, hắn là lão tổ của nhà họ Viên chúng ta, xin ngươi hãy ra tay cứu giúp.”
“Hôm nay tên ngốc ấy chết chắc rồi, ai tới cũng vô dụng mà thôi.” Châm của Hạ Thiên đã đâm vào huyệt vị của Viên Thiên Chính: “Tên họ Tô này không thể đánh lại ta, ngươi cầu xin hắn cũng lãng phí thời gian.”
Tô Diệp bị đâm cho đau đớn, nhảy dựng lên chửi bới: “Ngươi có gan thì cùng ta đấu riêng đi, đấu công bằng, ngươi không được phép dùng những thủ đoạn tà môn ngoại đạo hèn hạ, xem thiên tài Tô Diệp ta đây có treo ngươi lên đánh ba ngày ba đêm hay không!”
“Đây gọi là châm pháp, không phải là thủ đoạn hèn hạ, vốn là một môn công pháp.” Hạ Thiên nhìn Tô Diệp với vẻ khinh thường: “Uổng cho ngươi còn là người tu tiên, điểm ấy thôi cũng không có bất kỳ kiến thức nào, quả nhiên là một thằng ngốc.”
“Cái rắm ấy!” Tô Diệp lo lắng, vặn lại: “Châm pháp là để chữa bệnh, cứu người chứ không phải để đấu tay đôi, ngươi dùng nó so tài với ta thì chính là đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ.”
“Đồ kém thông minh nhà ngươi chờ đó đi.” Hạ Thiên cũng hơi giận: “Chờ ta xử lý xong tên ngốc này sẽ đánh ngươi một trận.”
Viên Thiên Chính còn muốn mở miệng kêu cứu, nhưng đáng tiếc hắn không thể phát ra âm thanh nữa, ngay cả sinh khí trong mắt cũng từng chút một tiêu tán, hắn chậm rãi đi về phía tử vong.
“Chờ đã, ngươi không thể giết người kia.” Viên Tiểu Điệp vẫn muốn ngăn cản Hạ Thiên, nhưng đã bị Ninh Nhuỵ Nhuỵ ngăn cản, đành phải lớn tiếng nói: “Chỉ cần giữ lại một mạng của hắn, ta thay mặt nhà họ Viên nợ ngươi một ân tình, thế nào?”
Hạ Thiên nói với vẻ mặt không vui: “Nhà họ Viên nhà họ Hòn cái gì? n tình của các ngươi liên quan gì đến ta sao?” “Hạ tiên sinh, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng.” Viên Tiểu Điệp rất gấp, có chút không lựa lời nói: “Nhà họ Viên chúng ta là một đại gia tộc được truyền thừa gần một nghìn năm, có chi nhánh không chỉ ở trong nước mà còn ở nước ngoài, thế lực vô cùng hùng mạnh, cũng lưu giữ rất nhiều người tu tiên.
Đắc tội nhà họ Viên chúng ta thực sự không có lợi cho ngươi.”
Nói xong những điều cứng rắn, đương nhiên phải nói đến những điều mềm mại.
“Ngược lại, nếu ngươi cho nhà họ Viên chúng ta mặt mũi, vậy ngươi chính là bằng hữu của nhà họ Viên.” Viên Tiểu Điệp chậm rãi nói: “Những chuyện như tu tiên là cực kỳ tốn kém tài lực vật lực, nhà họ Viên chúng ta có thể hoàn trả đầy đủ cho ngươi những tốn kém này.”
“Không hứng thú lắm.” Hạ Thiên bĩu môi: “Ta nói hôm nay tên đần đó chết chắc rồi, ai đến cũng vô ích.”
Viên Tiểu Điệp phát hiện người này mềm không được mà cứng cũng không xong, tức giận đến mức muốn tự bế: “Ngươi… đừng hối hận!”
“Ta chưa bao giờ hối hận.” Hạ Thiên thản nhiên đáp.
Viên Tiểu Điệp đành phải lại nhìn Tô Diệp với ánh mắt cầu cứu: “Tô tiên sinh, ngươi phải nhớ lời giao phó của đại nhân kia, mau cứu lão tổ nhà ta.” “Người ấy chính là người tiền bối tu tiên kia cố tình để lại trong không gian này, ngươi không thể giết hắn.” Tô Diệp vẫn còn hơi sợ tiền bối tu tiên kia nên đã nói: “Nể tình ta, ít nhất bây giờ đừng giết hắn.
Chờ chúng ta ra khỏi thế giới dưới nước này, ngươi có cắt hắn ra thành một ngàn mảnh, ta thậm chí cũng không thèm quản.”
“Tiền bối tu tiên kia là ai vậy?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ không hiểu mà hỏi: “Hắn để lại một tên phế vật như vậy ở đây làm gì?”
“Uầy… chuyện kia.” Thật ra thì Tô Diệp cũng không biết tại sao, cũng không thèm biết, chỉ là tiền bối tu tiên đặc biệt giao phó cho hắn, ở mỗi tầng không gian đều có một người do hắn sắp xếp, nhất định không thể chết.
Viên Tiểu Điệp cắn răng, nói: “Ta biết tại sao, nhưng ngươi phải hứa không giết hắn, ta sẽ kể lại cho ngươi nghe.”
Hạ Thiên là người luôn ăn mềm không ăn cứng, nên có hai cách giao tiếp, từ trước đến nay hắn không thích. Một trong số đó gọi là uy hiếp, cái còn lại gọi là mặc cả. Không may là nhiều kẻ đần không hiểu, họ luôn chọn hai điều ấy.
Viên Tiểu Điệp giẫm lên cả hai loại này, không giống là đang cầu khẩn thay Viên Thiên Chính, mà là đang cấp tốc tiễn Viên Thiên Chính vào đường chết.
“Vậy ngươi không cần phải nói nữa, tên ngốc này đã chết rồi.” Hạ Thiên hững hờ lấy lại ngân châm, ném Viên Thiên Chính ra ngoài như rác, ngáp một cái, xoay người ôm Ninh Nhuỵ Nhuỵ trong tay rời đi.
Viên Tiểu Điệp bước lên phía trước thăm dò hơi thở của Viên Thiên Chính, quả nhiên phát hiện hắn đã thực sự tắt hơi, đột nhiên hét lên đầy tức giận: “Các ngươi đứng lại cho ta!”
Cả Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ đều không để ý đến nữ nhân kia, vẫn thản nhiên bước về phía trước.
“Ta bảo các ngươi đứng lại, các ngươi không nghe thấy sao?” Viên Tiểu Điệp không nhịn được lao về phía trước, chặn đường của Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ: “Giết người của nhà họ Viên chúng ta, không nói gì đã muốn rời đi à?”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ không nhịn được hỏi: “Hắn là người của nhà họ Viên các ngươi, vậy hắn ở đây độc bá nhất phương, làm mưa làm gió, cũng là nhà họ Viên của các ngươi ngầm đồng ý sao?”
“Sao, khi chính các ngươi là sứ giả của công lý, trừng phạt cái ác và thúc đẩy cái thiện?” Khuôn mặt của Viên Tiểu Điệp đầy mỉa mai: “Như ta đã nói trước đó, ở đây không có luật lệ nào, cho dù giết người phóng hỏa cũng không ai quan tâm.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ gật đầu, trừng mắt nhìn lại nữ nhân: “Vậy, bây giờ ngươi dựa vào cái gì quản chúng ta?”
“Ngươi!” Viên Tiểu Điệp đột nhiên nghẹn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận