Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3375: Ta nói đập nát đầu ngươi thì đập nát đầu ngươi

Tiếng quát còn chưa ngưng, một tay của hòa thượng mập đã chậm rãi đẩy ra.
Một hư ảnh Phật tượng cao vạn trượng đột nhiên xuất hiện, đưa bàn tay trái đánh tới Hạ Thiên.
“Lòe loẹt, cẩu thí.” Hạ Thiên nhếch miệng, cũng không để trong lòng, xiết chặt nắm đấm, vận mười thành khí lực đón nhận Phật chưởng to lớn kia.
Hòa thượng mập lắc đầu, làm ra vẻ La Hán thương xót: “Đối mặt với hư tượng Phật Đà vẫn ác ngôn như cũ. Ta sẽ tiến hành trừng trị ngươi, dùng cái này độ hóa chúng sinh.”
“Độ em gái ngươi đấy.” Hạ Thiên lười biếng mắng một câu: “Tưởng mình có cái đầu trọc thì cho rằng mình vô địch, thôi đừng chém gió nữa.”
Hòa thượng mập trừng mắt nhìn Hạ Thiên, quát lớn một tiếng: “Phạm giới chân ấn, phá ma lôi đình.”
Trong lòng bàn tay Phật tượng to lớn lóe lên lôi đình màu vàng.
“Được rồi, đừng phá.” Thân ảnh Hạ Thiên đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, vượt qua Phật chưởng to lớn, xuất hiện trước người hòa thượng mập một lần nữa, một quyền chậm rãi đập tới.
“Thí chủ, ngươi đúng là ngoan cố đến mức không thể nói lý.” Thủ ấn hòa thượng mập bỗng nhiên thay đổi, thu lại Đại Phật Chưởng, trở về ấn bất động: “Bài học vừa nãy còn chưa ăn đủ… A!”
Lời còn chưa nói hết, gương mặt hòa thượng mập đã chịu một quyền nặng nề, cả gương mặt béo bị đánh đến thịt mỡ biến dạng.
Trong lúc người sắp bay ra ngoài, Hạ Thiên nhấc chân giẫm lên chân trái hòa thượng mập, đính cả người ông ta ngay tại chỗ, lại thêm mấy quyền đánh ra ngoài.
Hai ba quyền đánh cho hòa thượng mập đến đầu rơi máu chảy, răng trong miệng vỡ nát hơn phân nửa.
Hạ Thiên cười nói: “Ta đã nói muốn đập nát đầu của ngươi thì sẽ đập nát đầu của ngươi. Tử quang đầu, bây giờ ngươi cảm giác như thế nào?”
“Tại sao lại như vậy?” Sau khi hòa thượng mập chịu một quyền, hơn nửa ngày sau mới tỉnh hồn, kinh ngạc hỏi: “Ấn bất động của bần tăng vẫn còn, tại sao ngươi lại có thể đánh được ta?”
“Không nghĩ ra sao?” Gương mặt Hạ Thiên lộ ra vẻ đắc ý, có chút khinh thường nhìn hòa thượng mập.
Hòa thượng mập đích thật nghĩ không ra. Đau đớn trên cơ thể thật ra chỉ là râu ria, nhưng nghi hoặc trong lòng lại khiến ông ta cảm thấy khó chịu.
“Bần tăng là tu vi Hợp Thể Kỳ, ngươi chẳng qua chỉ có Kim Đan Kỳ. Ngươi hoàn toàn không vượt qua được bức tường cảnh giới này, huống chi Phạm Giới Chân Ấn của bần tăng là công pháp vô thượng tiên giới. Đối phó đám sâu kiến nơi tiên khí bỏ đi các ngươi vốn chỉ là tiên kiếm trảm sâu róm, tại sao lại mất đi hiệu lực?”
Hạ Thiên cười đến càng vui vẻ hơn, chỉ vào hòa thượng mập mà nói: “Ta thích nhất là nhìn gương mặt như phát mộng của đám ngớ ngẩn các ngươi.”
“Điều này sao có thể? Không thể nào?” Gương mặt hòa thượng mập rất nhanh khôi phục lại như cũ, chỉ là ánh mắt nghi hoặc càng lúc càng sâu, bởi vì ông ta phát hiện cơ thể của mình không động đậy được: “Ngươi đã làm gì bần tăng? Vì sao bần tăng lại không động đậy được?”
Hạ Thiên cười một tiếng: “Ngươi đoán xem.”
“Chẳng lẽ là Định Thân Chú?” Hòa thượng mập cảm nhận một chút, lập tức lắc đầu: “Không đúng, ngươi không có ngâm chú. Bùa? Cũng không thấy ngươi lấy ra.”
Nói xong, con ngươi hòa thượng mập bỗng nhiên co rụt lại, hơi có chút sợ hãi: “Có khi ngươi là phân thân của một vị đại năng nào đó ở tiên giới, cố ý đến cái nơi tiên khí bỏ đi này để luyện tâm tính?”
“Đúng là ngớ ngẩn, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.” Giữa ngón tay Hạ Thiên sáng lên một cây ngân châm: “Đối phó ngươi dựa vào cái này là đủ.”
“Ngân châm?” Hòa thượng mập mở to mắt nhìn, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận hiện thực này: “Nhưng ngân châm chỉ là phàm vật, làm sao có thể phá được Phạm Giới Chân Ấn của bần tăng, còn định được cơ thể tu hành của ta?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Có tin hay không thì tùy ngươi, dù sao tên ngốc ngươi cũng đã là bại tướng dưới tay ta.”
“Bần tăng không phục.” Hòa thượng mập giận dữ hét lên: “Ngươi nhất định đã dùng tà công ma đạo không ai nhận ra, hoặc kỳ độc hạ vực. Bằng không, bần tăng tuyệt không thua ngươi.”
“Ngươi có phục hay không liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên hờ hững ngáp một cái: “Thua chính là thua, bây giờ cái tên ngu ngốc ngươi mặc ta xử trí. Ngươi có rống lớn tiếng cỡ nào cũng vô dụng thôi.”
Hòa thượng mập chưa từng nghĩ đến ông ta đến cái nơi tiên khí bỏ đi này lại thua một tiểu nhân vật Kim Đan Kỳ.
Do dự thật lâu, ông ta nói: “Được, bần tăng nhận thua. Chỉ cần ngươi thả bần tăng ra, bần tăng sẽ rời khỏi nơi này.”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ thả ngươi sao?” Hạ Thiên nhìn hòa thượng mập giống như nhìn thằng ngốc.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Hòa thượng mập lạnh giọng quát: “Bần tăng là tăng nhân tu hành Phạn âm giới. Bên trong phật đường trong giới có đặt pháp bài bổn mệnh của ta. Nếu bần tăng có một chút mệnh hệ nào, Phạn âm giới sẽ biết được vị trí nơi này, ngươi còn có thể đối kháng với toàn bộ Phạn âm giới hay sao?”
Hạ Thiên nghe xong liền cảm thấy khó chịu: “Vốn ta đang định không xử lý ngươi, bây giờ ta không thể không xử lý ngươi.”
“Nếu ngươi có dũng khí, ngươi có thể thử một chút.” Hòa thượng mập cũng không sợ chết, lạnh giọng nói: “Mặc dù Phạn âm giới không thuộc cửu giới của liên minh tu tiên nhưng ít nhất cũng có hơn mười vị đại năng Độ Kiếp Kỳ, thậm chí lão tổ Phạn âm La Hán bên trong giới cũng đã chạm đến cánh cửa Chân Tiên Cảnh. Nếu ngươi cảm thấy mình có bản lãnh đó, có thể chống đỡ với Chân Tiên, ngươi có thể thử một chút.”
“Hạ Thiên, ngươi tỉnh táo lại đi, ông ta đang kích ngươi đấy.” Ninh Nhụy Nhụy hiểu tính tình của Hạ Thiên, lập tức ra sức khuyên bảo.
Bé ngoan cũng nói: “Mặc dù trước đó ta mắng ngươi ngây thơ nhưng ta tin ngươi là người biết phân tấc. Người này đang kích ngươi ra tay, ngươi đừng bị mắc lừa.”
“Ha ha, quả nhiên cũng là một đám chuột nhắt nhát gan.” Hòa thượng mập cười khẽ, nét khinh thường hiện rõ trên mặt.
“Ta biết ngươi đang kích ta, nhưng ta sẽ nhận cái kích này.” Hạ Thiên nổi nóng, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm, vỗ xuống đỉnh đầu trọc của hòa thượng mập.
Lúc này, một bóng người lướt gấp đến, nhanh đến mức thiếu chút nữa xông phá tàn cảnh U Minh.
Từ xa đã quát Hạ Thiên: “Dừng tay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận