Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3878: Ánh sáng quỷ dị

“Đó là cái gì thế?”
Tạ Nghênh Hà bỗng nhiên dừng xe, gương mặt chấn kinh.
Ninh Nhụy Nhụy bị tiếng la của Tạ Nghênh Hà đánh thức, lập tức đưa mắt nhìn sang.
Nhìn xong, nàng không khỏi ngây người.
Chỉ thấy bên trên núi tuyết hiện lên một luồng ánh sáng màu tím quỷ dị, chiếu rọi hơn phân nửa thiên không.
Lúc này đã là hoàng hôn nhưng lại được chiếu sáng như ban ngày, tuy nhiên lại khác biệt quá nhiều so với ban ngày.
Loại ánh sáng tím này không giống với bất kỳ ánh sáng tự nhiên nào.
Bởi vì nó từ thiên ngoại đến, giống như một cột nước trải rộng trên một tờ giấy trắng, nước đọng trên giấy phản chiếu ánh sáng.
Ngay sau đó, nó nhanh chóng lan tràn bốn phương tám hướng, mang theo một cảm giác xâm nhập quỷ dị.
Ninh Nhụy Nhụy lập tức mở cửa bước xuống xe, tiếp tục nhìn ngó cảnh tượng quỷ dị trước mặt.
Không ít cư dân trên thị trấn cũng chạy ra theo, quan sát hình ảnh khó gặp trong đời.
“Ráng chiều sao?”
“Không phải, ráng chiều phải ở phía Tây mà.”
“Chẳng lẽ là lưu tinh?”
“Một mảng ánh sáng lớn đến như vậy, tuyệt đối không thể nào là lưu tinh.”
“Thế đó là cái gì?”
“Có phải là cực quang hay không?”
“Ngươi ngốc quá, cực quang nằm ở Nam Bắc Cực, nơi này làm gì có?”
“…”
Đủ mọi lời nói rơi vào lỗ tai Ninh Nhụy Nhụy, dự cảm bất thường trong lòng nàng càng lúc càng đậm, nhất là không biết vì sao lại không thấy bóng dáng của Hạ Thiên.
Sau khi luồng ánh sáng này phát sinh, Ninh Nhụy Nhụy còn phát hiện một số hiện tượng không giống bình thường, chỉ là không biết làm sao biểu đạt chúng.
Nó giống như sau khi ngươi trở về nhà, ngươi chợt phát hiện không biết có ai đã sơn một lớp sơn lên trần nhà, hơn nữa trần nhà còn sập xuống mấy tấc.
Chỉ mấy tấc thôi nhưng lại khiến cho bố cục căn phòng trở nên dị dạng, có một cảm giác đè nén khó hiểu.
Người bình thường tạm thời không có cảm giác gì, nhưng đối với tu tiên giả như Ninh Nhụy Nhụy thì có.
Nhưng nàng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể tạm thời giữ yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nàng đoán chừng Hạ Thiên hơn phân nửa là đi xem dị tượng đó.

Ninh Nhụy Nhụy đoán không sai, Hạ Thiên đang ở trên đỉnh núi tuyết, cách luồng ánh sáng quỷ dị kia chỉ có mấy mét.
Linh thức của Hạ Thiên mạnh hơn so với Ninh Nhụy Nhụy mười mấy lần. Khi Tạ Nghênh Hà lái xe đến đón Ninh Nhụy Nhụy, hắn đã phát hiện trên trời có chút khác thường.
Thế là, hắn từ trong xe lẻn ra ngoài, cả người hóa thành một luồng kinh hồng, trong chớp mắt đã đến đỉnh núi tuyết.
Ban đầu, hắn cho rằng trên núi tuyết có người nào đó cố ý chế tạo thiên tượng. Chờ đến khi hắn đến nơi, hắn mới biết được luồng ánh sáng đó không hề đơn giản, nhất thời hắn không tìm ra được căn nguyên.
“Ngươi là ai? Ngươi ở đây làm gì?”
Trong lúc Hạ Thiên đang quan sát quỷ quang, có mấy bóng trắng từ đằng xa lướt đến, bao vây hắn lại.
Hạ Thiên có chút khó chịu nhìn những người này: “Mau cút sang một bên. Bây giờ ta không rảnh để ý đến các ngươi.”
“Làm càn!”
Người mặc áo bào trắng dẫn đầu lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ. Khi những người khác bao vây Hạ Thiên, hắn ta nhấc kiếm chỉ thẳng vào hắn: “Chúng ta là đệ tử tuần vệ phái Tuyết Sơn. Dị tượng quỷ quang đó có phải do ngươi giở trò hay không? Ngươi còn không mau khai ra? Bằng không, ngươi đừng trách chúng ta không khách sáo… A!”
Hắn ta còn chưa nói hết, người đã bay ra ngoài, giống như một quả bóng da từ trên núi tuyết lăn xuống
Những người mặc áo bào trắng khác nhìn thấy, đầu tiên là giật mình, sau đó có hai người chạy đến.
Những người còn lại nhanh chóng nhìn nhau, rồi cùng nhau xuất kiếm, toàn bộ đâm vào chỗ yếu hại của Hạ Thiên.
Bành bành bành…
Thân hình Hạ Thiên như quỷ ảnh lóe lên trước người những người kia.
Đám người áo bào trắng bay lên, sau đó lăn xuống dưới núi.
Vù.
Hạ Thiên vừa mới quay lại, một luồng kiếm ảnh đâm thẳng vào cổ họng của hắn.
Tiếp theo, thân hình Hạ Thiên hóa thành huyễn ảnh, thì ra đó là giả.
“Ngươi là tên ngốc nào từ đâu đến thế?” Giọng nói lười biếng của Hạ Thiên vang lên.
Trường kiếm thu về, lộ ra một cổ tay trắng như tuyết, sau đó một cơ thể bay bổng lung linh, một gương mặt xinh đẹp vô song, còn có một cặp lông mày màu trắng.
“Hôm qua chúng ta mới gặp nhau, nhanh như vậy ngươi đã quên ta rồi?”
Nữ nhân mày trắng thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm nữ nhân kia một hồi mới nhớ ra. Hôm qua, khi hắn và Dương San đuổi theo Bạch Thiên Tiếu, xác thực đã gặp nữ nhân mày trắng này trên núi tuyết.
“Dung mạo ngươi cũng rất bình thường, gặp xong thì quên có gì lạ đâu.”
Hạ Thiên ngáp một cái: “Ngươi lại từ đâu xuất hiện thế?”
Nữ nhân mày trắng lạnh lùng nói: “Ta tên Băng Ngữ Hạ, con gái của Chưởng môn phái Tuyết Sơn Băng Vạn Phách, Đường chủ Tuần Vệ Đường. Ngươi lén lút gần núi tuyết, ta còn chưa hỏi ngươi từ đâu xuất hiện.”
Hạ Thiên nói: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Ngươi chính là Hạ Thiên?”
Vẻ mặt nữ nhân mày trắng hiện lên sự khác thường: “Danh xưng đệ nhất thần y Giang Hải?”
“Không phải danh xưng, ta chính là thiên hạ đệ nhất, không chỉ y thuật mà võ công cũng thế.”
Hạ Thiên thành thật nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã thu lại kiếm. Nếu không, bây giờ ngươi cũng đã lăn xuống dưới núi rồi.”
Nữ nhân mày trắng kinh nghi bất định nhìn Hạ Thiên, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi đến đây làm gì? Thứ ánh sáng này có liên quan gì đến ngươi hay không?”
“Nếu có liên quan, ta sẽ đứng ở đây chờ các ngươi đến bắt sao?”
Hạ Thiên bĩu môi nói.
“Vậy ngươi có thấy cái gì không…” Nữ nhân mày trắng cũng nghĩ như vậy, lập tức hỏi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận