Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3431: Ngu ngốc sẽ tự mình lộ ra chân ngựa

Hạ Thiên mỉm cười: “Hắn ta có thể thử chạy trốn một chút.”
“Không dám.” A Sai cũng là người có mục tiêu theo đuổi: “Sát thần Ngải Luân là thần tượng của ta. Hạ tiên sinh lại càng là mục tiêu ta theo đuổi suốt đời. A Sai có thể lừa gạt bất cứ người nào, nhưng tuyệt đối sẽ không lừa gạt các ngươi.”
Hạ Thiên không hứng thú nghe một tên ngốc nói nhảm: “Ta chẳng quan tâm ngươi lừa hay không lừa, ngươi mau cút đi.”
Sát thủ A Sai lại dập đầu với Hạ Thiên ba cái, sau đó quay người rời khỏi khách sạn Quế thành.
“Anh rể, ngươi thật sự để hắn ta đi thật sao?” Ninh Thụy Thần một chút cũng không tin tưởng tên sát thủ kia, có chút lo lắng nói: “Sát thủ chỉ coi trọng tiền tài, thật sự không đáng tin tưởng.”
Hạ Thiên tiện tay vỗ vào ót Ninh Thụy Thần một cái: “Ta cũng là sát thủ đấy.”
“A, anh rể, ta không có nói ngươi.” Ninh Thụy Thần sờ ót: “Ngươi đánh ta làm gì?”
Ninh Nhụy Nhụy không thèm để ý hai người, chỉ nhìn Nhiếp Tiểu Lý, lo lắng hỏi: “Nhiếp tiểu thư, trong lòng ngươi có đối tượng hoài nghi nào không? Rốt cuộc là ai muốn đẩy ngươi vào chỗ chết?”
“Đừng gọi ta là Nhiếp tiểu thư, gọi ta Tiểu Lý được rồi.” Nhiếp Tiểu Lý mỉm cười, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết nữa. Nghiêm chỉnh mà nói, từ nhỏ đến lớn ta bị ám sát không dưới trăm lần, hơn nữa đều là thủ đoạn dùng độc.”
Ninh Nhụy Nhụy cau mày, cảm thấy việc này có chút quỷ dị: “Nói như vậy, việc ngươi bị ám sát hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện đính hôn.”
“Hẳn vậy.” Nhiếp Tiểu Lý suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy bên trong không có liên hệ gì cả.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Tiểu muội chân dài, vợ tiếp viên hàng không, hai người nghĩ sai rồi. Lần này, sát thủ chính là nhắm vào lễ đính hôn của các ngươi đấy.”
“Vì sao ngươi lại nói như vậy?” Ninh Nhụy Nhụy khó hiểu nhìn Hạ Thiên.
Nhiếp Tiểu Lý cũng cảm thấy hoang mang, liền hỏi: “Hạ tiên sinh, chẳng lẽ ngươi nhìn ra được gì sao?”
“Bởi vì, không chỉ ngươi trúng độc, ngay cả Chiêm Văn Bân cũng trúng độc.” Hạ Thiên mỉm cười, còn có chút hả hê: “Căn cứ theo trình độ trúng độc mà nói, tên ngốc kia sống không quá hôm nay.”
Ninh Thụy Thần giật mình, nhớ lại tình huống trước đó: “Thì ra là chuyện như vậy, khó trách vừa rồi anh rể lại nói với Chiêm Văn Bân hắn ta sẽ chết.”
“Ai hạ độc thế?” Ninh Nhụy Nhụy vốn tưởng rằng Hạ Thiên giở trò gì với Chiêm Văn Bân, nghĩ không ra bên trong lại có khúc chiết khác.
Nhiếp Tiểu Lý cũng trăm mối không có cách giải: “Không biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Tiểu Lý, ngươi suy nghĩ kỹ lại đi, nếu hai người đều chết, ai sẽ là người được lợi nhất?” Ninh Thụy Thần cảm thấy việc này xuất phát từ lợi ích lớn nhất, hẳn có thể đẩy ngược hắc thủ đứng đằng sau.
“Không có.” Nhiếp Tiểu Lý cau mày, suy nghĩ một hồi vẫn không có đầu mối: “Chiêm gia rất hòa thuận với Nhiếp gia chúng ta. Cả hai gia tộc đều xuất thân từ Hoàng Sơn. Chiêm gia trước suy sau hưng, còn Nhiếp gia chúng ta thì ngược lại. Cho nên, Chiêm gia cần gia thế Nhiếp gia, còn Nhiếp gia cần tiền của Chiêm gia. Vì thế hai nhà nhất định phải thúc đẩy hai chúng ta kết hợp. Sự kế hợp này cũng không vì ý chí của bất kỳ ai mà thay đổi.”
Ninh Nhụy Nhụy ngược lại có chút cảm động lây: “Khó trách ngươi nói đào hôn cũng vô dụng. Mặc dù bây giờ đã là xã hội hiện đại, nhưng quan niệm tông tộc như thế vẫn có thể bức tử người khác.”
“Nếu hai người các ngươi chết rồi, hôn lễ sẽ không thành, hai nhà Chiêm Gia còn có thể kết thù, ai sẽ là người được lợi?” Ninh Thụy Thần chậm rãi phỏng đoán: “Hoàng Sơn các ngươi còn gia tộc thứ ba lâu đời nào nữa?”
Nhiếp Tiểu Lý giật mình, dường như nghĩ đến điều gì đó, nhưng rất nhanh đã lắc đầu: “Không có.”
“Không cần nghĩ nhiều như vậy đâu.” Hạ Thiên vân đạm phong khinh, thuận miệng nói: “Mặc kệ là tên ngốc nào, hắn ta lập tức sẽ tự mình lộ ra chân ngựa thôi.”
“Cũng đúng.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Tiểu Lý không sao rồi, cũng không biết bên phía Chiêm Văn Bân như thế nào.”

Cùng lúc đó, Chiêm gia.
“Hàn thần y, con trai của ta như thế nào rồi?” Chiêm Cao Hạc khẩn trương nhìn Chiêm Văn Bân trên giường, sau đó quay sang hỏi một lão đầu râu ria đang bắt mạch.
Lão đầu râu ria nhẹ nhàng đặt tay Chiêm Văn Bân xuống, sau đó chậm rãi đứng lên: “Chiêm tiên sinh, ngươi không cần lo lắng. Con của ngươi chỉ trúng độc mà thôi.”
“Trúng độc còn không lo lắng sao? Chúng ta tìm y sư ngươi đến nói vui cho chúng ta nghe à.” Mã Khiết Thần ở bên cạnh bất mãn nói.
“Ngươi câm miệng cho ta.” Chiêm Cao Hạc hung hăng trừng mắt nhìn vợ nhỏ của mình, sau đó cực kỳ khiêm cung hỏi: “Hàn thần y, vậy ngươi có phương thuốc giải độc hay không? Tối nay con trai ta còn phải làm lễ đính hôn nữa.”
Lão đầu râu ria suy nghĩ một lát, sau đó cẩn thận nói: “Nếu muốn giải hết hoàn toàn độc tính, ít nhất phải cần bảy ngày để luyện thuốc, nhưng để cho hắn ta tạm thời tỉnh lại thì vẫn được.”
“Làm phiền Hạ thần y rồi.” Chiêm Cao Hạc thành tâm nói.
Ông đã mất một đứa con trai, cũng không muốn mất đi một đứa nữa.
Mặc dù lúc trước ông hoài nghi Chiêm Thiên Thiên là do Chiêm Văn Bân giết, nhưng bây giờ, hoài nghi này tạm thời áp chế xuống.
“Độc này có chút giống thủ bút của âm Y Môn.” Lão đầu râu ria nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ đám người kia tái xuất giang hồ rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận