Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3749: Chỉ là chuyện của một châm

“Ta dẫn ngươi đến đây?” Lão giả trên vách tường băng cười nhạo, biểu hiện giống như nghe được câu chuyện hoang đường: “Là ngươi tự tiện xông vào nơi này, sau đó ra tay với đám tuyết hầu tử, gần như muốn đuổi tận giết tuyệt bọn chúng. Ta nhịn không được mới bất đắc dĩ ra tay ngăn cản.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi cảm thấy ngươi làm đến tình trạng thiên y vô phùng hay ngươi cho rằng ta ngu xuẩn giống như ngươi?”
“Lão phu thật sự không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Ánh mắt lão giả lạnh lại: “Lão phu đã bị tàn phế như thế này, bị nhốt ở đây gần bốn mươi năm, ngay cả ngươi là ai ta còn không biết, tại sao có thể dẫn ngươi đến đây được. Nếu thật sự ta có bản lãnh giống như vậy, ta đã sớm thoát khốn rồi.”
Lúc này, Trịnh Tự Kỳ cũng thở ra một hơi, nói với Hạ Thiên: “Lão tiền bối này nói cũng có lý. Hạ thần y, ta thấy ngươi nhất định suy nghĩ nhiều rồi.”
“Ngu ngốc thì thường thích cho rằng mình thông minh, luôn cảm thấy kế hoạch của mình không hề có sơ hở.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nhưng thôi, ta đến chỉ là để nhìn xem đám tuyết hầu tử rốt cuộc từ đâu mà có, thuận tiện giải quyết luôn, thành ra cũng không rảnh để ý đến ngươi đâu.”
Lão giả trên vách tường băng im lặng hai giây, sau đó lạnh giọng nói: “Đám tuyết hầu tử này từ bắt nguồn từ suối Ẩn Nguyệt. Suối Ẩn Nguyệt là linh tuyền, chỉ là mấy năm nay linh khí phát sinh dị biến, chúng nó mới bắt đầu tràn lan.”
“Vì sao linh khí bên trong suối Ẩn Nguyệt lại phát sinh dị biến?” Dương San hỏi: “Trong đó nhất định có nguyên nhân?”
“Đương nhiên là có nguyên nhân rồi.” Lão giả trên vách tường băng nở nụ cười ý vị thâm trường: “Đám tuyết hầu tử này không đơn giản như các ngươi đã nghĩ. Bọn chúng có liên quan đến cơ mật của suối Ẩn Nguyệt và phái Tuyết Sơn. Dựa vào các ngươi không thể nào giải quyết được.”
Nói xong, ông ta bỗng nhiên ngừng lại, có chút trào phúng: “Còn nữa, ta không thể không nhắc nhở các ngươi, một khắc các ngươi bước vào nơi này, phái Tuyết Sơn đã nhận được tin tức. Người của Chấp Pháp Đường chẳng mấy chốc sẽ đến.”
“Hạ thần y, nếu không, chúng ta rút lui trước đi.” Con ngươi Trịnh Tự Kỳ bỗng nhiên co rụt lại, dường như nghĩ đến chuyện không tốt đã trải qua, sợ hãi nói: “Người của Chấp Pháp Đường phái Tuyết Sơn cực kỳ đáng sợ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đến thì đến thôi, liên quan gì đến ta.”
Trịnh Tự Kỳ im lặng không nói nên lời.
“Ông xã, linh tuyền này có điểm gì đó rất lạ, dưới đáy suối giống như có thứ gì đó.” Dương San chỉ vào linh tuyền, nói với Hạ Thiên: “Không giống linh khí.”
Dương San ở Thanh Phong Sơn một thời gian dài, đã từng cảm nhận được linh khí tinh khiết là gì. Sau khi được Hạ Thiên tẩy tủy phạt xương, giác quan của nàng trở nên nhạy bén hơn mấy lần. Vừa rồi, nàng vẫn nhìn chằm chằm con suối kia, nhất là nước suối cuồn cuộn màu đỏ, thỉnh thoảng hình thành tuyết hầu tử, rốt cuộc để cho nàng nắm bắt được một cảm giác không hài hòa.
Hạ Thiên đưa mắt nhìn sang, lập tức nhận ra dị dạng: “Đây không phải linh tuyền mà là khe nứt thời không. Cái thứ đang dũng mãnh tiến ra cũng không phải linh khí mà là khí tức đến từ dị giới, chẳng qua xen lẫn một phần linh khí bên trong mà thôi.”
“Khe nứt thời không?” Dương San không khỏi nhớ đến dị tượng đã từng xuất hiện trên Thanh Phong Sơn lúc trước, cũng là vòng xoáy thời không nào đó.
Hạ Thiên hời hợt nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng nói không sai. Thật ra khe nứt thời không và vòng xoáy thời không là cùng một loại hiện tượng, chỉ là độ chấn động cao thấp khác nhau mà thôi.”
“Thế đám tuyết hầu tử kia chính là đến từ dị giới?” Dương San hỏi: “Có khi nào sẽ còn sinh vật hoặc người khác đến hay không?”
“Hẳn là không.” Hạ Thiên lắc đầu: “Khe nứt thời không này quá nhỏ, thời gian lại xa xưa, nhiều năm như thế cũng chỉ lọt được chút khí tức đến từ dị giới, sau đó ngưng kết ra loại tuyết hầu tử này.”
Dương San cái hiểu cái không, nhưng nàng cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ cần Hạ Thiên hiểu là được.
“Chậc chậc chậc, tiểu tử, nếu ngươi muốn tán gái, ngươi có thể biên tập lời nói dối cao cấp hơn một chút.” Lão giả kia nghe xong, không khỏi cười nhạo: “Cái gì mà khe nứt thời không, vòng xoáy thời không, nghe cao cấp quá. Đáng tiếc, tất cả đều chỉ là cẩu thí. Đây chỉ là linh tuyền biến chất mà thôi.”
Hạ Thiên cũng không thèm để ý đến ông ta, Dương San tất nhiên lại càng không nhìn dù chỉ một chút.
“Ông xã, thứ này có thể giải quyết không?” Dương San đã từng chứng kiến Hạ Thiên dùng ngân châm trực tiếp giải quyết vòng xoáy thời không.
Hạ Thiên tùy ý trả lời: “Vợ Tiểu Tiểu Dương không cần lo lắng, chỉ là chuyện của một châm thôi mà.”
“Đúng là buồn cười.” Lão giả trên vách tường băng cười ha hả: “Linh tuyền này đã dị biến từ mấy trăm năm trước, Chưởng môn lịch đại phái Tuyết Sơn đã hao hết tâm huyết cũng không thể che lại, ngươi cho rằng ngươi là ai?”
“Ngươi đừng tưởng rằng ngươi lớn tuổi, lại tàn phế thì ta không đánh ngươi.” Hạ Thiên khó chịu nói.
Ánh mắt lão giả trên vách tường băng tràn ngập sự khinh thường, lại còn đưa ra đề nghị: “Tiểu tử, ngươi tự tiện xông vào nơi này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của phái Tuyết Sơn. Nếu ngươi muốn giữ mạng, chi bằng nghĩ cách đưa ta xuống, có lẽ mọi người còn có chút hy vọng sống. Bằng không, đợi người của Chấp Pháp Đường đến, các ngươi xem như chết chắc.”
Lúc này, Hạ Thiên đã lấy ra Định Hải Thần Châm đâm tới linh tuyền.
“Đừng có làm chuyện ngu xuẩn.” Lão giả trên vách tường băng đột nhiên biến sắc: “Linh tuyền kia có linh trí, nếu ngươi chọc giận nó, đây chính là tai họa ngập trời.”
Đáng tiếc, đã muộn.
Một luồng linh khí giống như dòng nước ngưng tụ trước châm, kéo tất cả linh khí trong vực sâu cùng nhau tuôn về phía linh tuyền kia.
“Xong rồi, tất cả mọi người đều phải chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận