Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2565: Bác sỹ tâm lý?

Tô Bối Bối ngước mắt nhìn Hứa Chân Chân, nhàn nhạt nói: "Nếu như đủ khả năng, thì ta cũng không ngại giúp người."
"Vậy thì tốt quá." Hứa Chân Chân nở nụ cười, bắt lấy tay của Tô Bối Bối tay, kích động nói: "Ngươi quả nhiên là người tốt, ta biết ngươi sẽ đồng ý giúp mà."
"Ngươi nói thử xem nên giúp nàng như thế nào đây." Tô Bối Bối rút tay mình về.
Lúc này, muội muội mặt con nít bỗng nhiên nói: "Kỳ thực không giúp cũng không sao cả, trên mặt chỉ có hình vẽ mà thôi, cứ coi đó là hình xăm cũng được mà, nói không chừng còn có người khen nàng đi trước xu hướng, như vậy cũng khá nổi loạn đấy chứ."
"Ngươi nói cái gì!" Hứa Chân Chân cũng nổi giận, tiến lên bắt lấy vai của muội muội mặt con nít, "Ngươi chú ý ngôn từ của mình xíu đi, ta biết ngươi không thích An An, nhưng dù sao nàng cũng là bằng hữu của chúng ta, tại sao ngươi lại nói nàng như thế!"
Muội muội mặt con nít không nghĩ tới Hứa Chân Chân lại nổi giận, có lẽ cũng ý thức được mình nói sai, chỉ là trên mặt không biểu hiện gì, vẫn cứ già mồm nói: “Ta không có nói sai, là các ngươi căng thẳng thái quá, lẽ ra cũng chẳng phải là chuyện lớn gì.”
“Được rồi, ta không muốn nghe ngươi nói câu này nữa!” Hứa Chân Chân trừng muội muội mặt con nít một cách dữ tợn, “Bằng không, giao tình của chúng ta tới đây là chấm dứt, ngươi quay về đi."
Lời này có thể nói là có phần nặng lời, muội muội mặt con nít thoáng chốc liền không kiềm nén được, trực tiếp khóc “hu hu” và bỏ chạy.
"Duy Minh, ngươi đuổi theo nàng, đừng để nàng chạy mất." Hứa Chân Chân bất đắc dĩ thở dài, phân phó với nam tử tóc dài, nói: "Bãi cỏ gần đây thường có rắn độc, tuyệt đối đừng để nàng bị thương."
"Biết rồi." Nam tử tóc dài gật gù, đuổi theo phương hướng bỏ chạy của muội muội mặt con nít.
Hứa Chân Chân hai tay che mặt, hiển nhiên cũng có chút phiền muộn trong lòng, nói với Tô Bối Bối: "Thật xin lỗi, để ngươi chê cười. Bọn ta kỳ thực đều có chứng sợ hãi xã hội, mặc dù ở trên mạng tán gẫu rất hừng hực, nhưng mà đều sợ gặp mặt ngoài đời, lần tập hợp này ta phí rất nhiều công sức, mới thuyết phục được bọn họ. Hiện tại xem ra ta đang làm chuyện ‘làm ơn mắc oán’ rồi."
Tô Bối Bối không rõ ân oán tình cừu giữa bọn họ, cho nên không muốn tùy tiện đánh giá gì cả, chỉ là nói: "Có một số việc cần bước ra bước thứ nhất, sau này mới có thể càng ngày càng tốt lên."
"Cảm ơn ngươi đã an ủi." Hứa Chân Chân nở nụ cười.
Tô Bối Bối nhàn nhạt khoát tay áo một cái: "Ngươi còn chưa nói cần ta làm gì nữa đó."
"À, đúng rồi." Hứa Chân Chân khôi phục lại tinh thần, vỗ đầu của mình, "Gần đây bận việc đến nỗi quên động não, thật ra là, ban đầu bọn ta hẹn hai người bạn, nhưng mà bọn hắn lỡ hẹn không đến được. Thế nhưng nghi thức giúp An An thanh trừ quỷ họa, cần tới bảy người, ta thấy Tô tiểu thư và bạn trai ngươi hình như cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nên mới mạo muội tiếp cận ngươi."
Đôi mắt đẹp của Tô Bối Bối hơi nheo lại, đã phát giác được có gì đó không bình thường.
Nàng hỏi cần phải làm gì tới mấy lần, nhưng Hứa Chân Chân lại liên tục đổi chủ đề, chính là không nói cụ thể phải làm những gì, trong chuyện này nhất định là có vấn đề, nhưng nàng cũng không có nói toạc ra, muốn nhìn thử xem nàng ta đến tột cùng là muốn giở trò quỷ gì.
"Cần hắn nữa đúng không?" Tô Bối Bối chỉ chỉ Hạ Thiên.
Hứa Chân Chân chần chờ hỏi: "Đúng, lẽ nào bạn trai ngươi không tình nguyện sao?"
"Chuyện này không quan trọng, ta nói cái gì thì hắn cũng sẽ nghe theo." Tô Bối Bối nhàn nhạt cười nói.
"Vậy ngươi thực sự là biết cách dạy chồng đó chứ." Hứa Chân Chân cười khen một câu, con mắt không biết vô tình hay cố ý liếc Hạ Thiên một cái, trong lòng cũng có chút kỳ quái, nữ nhân đẹp như thiên tiên, tại sao lại coi trọng nam nhân thường thường không có gì đặc biệt như vậy, quả thật là hơi lạ.
Hạ Thiên lười biếng nói: "Bởi vì ta đẹp trai, còn là soái ca số một thiên hạ."
"Hả, cái gì cơ?" Vẻ mặt của Hứa Chân Chân khó hiểu, không biết Hạ Thiên nói như vậy là có ý gì.
"Chẳng phải ngươi muốn hỏi, tại sao Bối nha đầu lại thích ta sao." Hạ Thiên bĩu môi, "Ta đang nói cho ngươi biết nguyên nhân đấy."
Hứa Chân Chân ngẩn người, theo bản năng sờ sờ miệng mình: "Ta có mở miệng hỏi à?"
"Ngươi không có mở miệng, nhưng mà ta biết." Hạ Thiên có chút không vui, nói: "Vấn đề này trong lòng ngươi đã nghĩ tới bảy, tám lần, cho nên ta đành phải nói cho ngươi biết, “thường thường không có gì đặc biệt” không thích hợp với ta, soái ca số một thiên hạ mới phù hợp với ta."
"Ngươi, bạn trai ngươi làm nghề gì vậy? Bác sĩ tâm lý à?" Lần này, Hứa Chân Chân bị dọa sợ, hỏi Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối trừng Hạ Thiên một cái, ra hiệu hắn yên lặng đừng gây chuyện, lập tức giải thích: "Hắn đúng là bác sĩ, hơn nữa y thuật còn tàm tạm, nếu mà ngươi tín nhiệm hắn, thì có thể nhờ hắn chẩn đoán bệnh cho An An tiểu thư."
"Bối nha đầu, ngươi nói sai rồi." Hạ Thiên trịnh trọng sửa lời: "Ta không phải bác sĩ, mà là thần y. Y thuật cũng không phải là tàm tạm, mà là đệ nhất thiên hạ, trên thế giới này không ai có y thuật mạnh hơn ta. Nữ nhân đó quả thật có bệnh, nhưng mà phí xem bệnh của của ta rất đắt, những người này căn bản không trả nổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận