Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3089: Nàng ta hoàn toàn không có bệnh

“Ngươi mới không phải là người.” Hạ Thiên nhếch miệng.
“Ngươi tức giận với một đứa bé làm gì.” A Cửu tưởng Hạ Thiên tức giận, vội vàng trấn an Hồ Xuân Vũ: “Thật ngại quá, tính tình của hắn chính là như vậy, không làm ngươi sợ chứ?”
“Không sao.” Hồ Xuân Vũ yên lặng nhìn A Cửu, sau đó nói: ‘Tỷ tỷ, trên người ngươi không có trọc khí của người, vì sao thế? Chẳng lẽ ngươi cũng không phải người sao?”
A Cửu ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy cô bé này có phải EQ hơi thấp hay không, khi nói chuyện quá thẳng, há miệng một cái là nói người khác không phải người.
Nhưng rất nhanh A Cửu đã hiểu ra. Cô bé này hẳn có một loại năng lực đặc biệt có thể cảm nhận được khí tức trên người người khác.
Hạ Thiên và nàng đều là tu tiên giả, đã sớm tẩy tủy phạt cốt, trong ngoài cơ thể đã trở nên trong suốt sạch sẽ. Xét từ ý nghĩa này mà nói xác thực không tính là người.
“Ha ha, tỷ tỷ đương nhiên là người.” A Cửu mỉm cười giải thích: “Nhưng chỉ là tẩy tủy phạt cốt, thoát khỏi chút ô uế mà thôi.”
“Thì ra là thế.” Hồ Xuân Vũ cái hiểu cái không, bỗng nhiên cười nói: “Vậy ta cũng có thể tẩy tủy phạt cốt không?”
“Ngươi có ý kiến gì không?” A Cửu không khỏi quay sang nhìn Hạ Thiên. Việc này chỉ có hắn mới có thể làm được, tất nhiên phải trưng cầu sự đồng ý của hắn.
Hồ Hóa Vũ cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Hạ Thiên, thật ra ta từ chỗ nhị sư phụ của ngươi biết được châm pháp của ngươi có thể giúp người ta tẩy tủy phạt cốt, không biết ngươi có thể giúp em gái của ta không?”
“Không thể.” Hạ Thiên quả quyết từ chối.
Hồ Hóa Vũ ngạc nhiên hỏi: “Vì sao thế? Có phải có chuyện gì khó xử hay là…”
“Tất cả đều không phải.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Em gái của ngươi không cần tẩy tủy phạt cốt, cũng không cần trị liệu, bởi vì nàng ta hoàn toàn không có bệnh.”
“Ơ, điều này…” Hồ Hóa Vũ ngẩn người. Hắn ta đã nghĩ đến trăm ngàn câu trả lời, nhưng thật sự không nghĩ đến Hạ Thiên sẽ nói như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Quả nhiên là lang băm.” Lúc này, lại có hai người chậm rãi bước vào phòng khách, trong đó có một lão giả thấp lùn khinh thường quát mắng: “Bệnh tình của Hồ tiểu thư, gần như người nào ở Nam Cương cũng biết. Không ít danh y đương thời đều khám bệnh cho cô bé. Ngươi nói cô bé không có bệnh, chẳng lẽ ngươi muốn nói những danh y kia đều nhìn lầm, còn ngươi thì đúng?”
“Đúng vậy.” Biểu hiện của Hạ Thiên vẫn vân đạm phong khinh: “Nàng ta vốn không có bệnh, chữa bệnh gì chứ? Trị bệnh cho nàng ta chỉ toàn là một đám ngu ngốc.”
“Ngươi chỉ biết thả rắm chó.” Lão giả thấp lùn hừ lạnh một tiếng, giơ quải trượng trong tay lên: “Y giới có loại lưu manh bất học vô thuật như ngươi, cho nên mới càng lúc càng suy thoái. Ngươi còn mặt mũi nào mà phát ngôn bừa bãi ở đây.”
Hạ Thiên khó chịu trừng lão giả một chút: “Này, lão già lùn, ngươi là ai thế?”
“Ngươi quá vô lễ rồi.” Lão giả thấp lùn giận tím mặt, không muốn nói chuyện với Hạ Thiên nữa.
Nam nhân trẻ tuổi đi theo bên cạnh lão già thấp lùn lại càng giận dữ không thôi. Hắn ta chỉ tay vào Hạ Thiên: “Gia gia của ta là một trong tứ đại danh y Nam Cương, có danh xưng là Thảo Y Chi Vương Tào Trị Bản.”
“Chưa từng nghe nói qua.” Hạ Thiên lắc đầu, vẻ mặt khinh thường: “Ta chẳng quan tâm ngươi trị phần ngọn hay trị tận gốc, ngay cả việc nàng ta không có bệnh cũng không nhìn ra được, ngươi mới thật sự là lang băm đấy.”
Tào Trị Bản nổi giận đùng đùng, quay sang nhìn Hồ Hóa Vũ: “Tiểu Hồ công tử, ngươi mời lão phu đến, chẳng lẽ muốn cho người này làm nhục ta trước mặt mọi người sao?”
“Hiển nhiên không phải rồi.” Hồ Hóa Vũ áy náy cười khẽ, chậm rãi nói: “Nãi nãi bảo ta mời ngài đến, vãn bối làm sao dám lãnh đạm. Chỉ là y đạo bác đại tinh thâm, nếu ý kiến của mọi người không đồng nhất, trước tiên bất luận đúng sai, cùng nhau luận bàn đi.”
Tào Trị Bản lại càng thêm giận dữ, chợt quát lên: “Hắn tính là thứ gì chứ? Hắn có tư cách gì luận bàn với lão phu?”
“Đúng vậy, Hồ Hóa Vũ, ngươi đã mời gia gia của ta thì không nên mời y sư khác.” Nam nhân trẻ tuổi căm tức nhìn Hồ Hóa Vũ, hùng hổ dọa người: ‘Ngươi khinh thường Y Vương Đường chúng ta? Tự dưng bảo một tên tiểu tử hỉ mũi còn chưa sạch đấu với gia gia ta, không phải muốn mượn gia gia ta để thành danh chứ?”
A Cửu nghe xong, không khỏi bật cười. Lần đầu tiên nàng nghe có người nói như thế, Hạ Thiên cần mượn người khác thành danh sao?
“Ngươi nói sai rồi.” Hồ Hóa Vũ nghiêm túc giải thích: “Vị này là thần y Hạ Thiên, là đệ tử của Quỷ Y Trương Minh Đà, cũng là người sáng lập tập đoàn Thần Y, còn là…”
Không đợi Hồ Hóa Vũ nói xong, hai mắt Tào Trị Bản bỗng dưng ngưng lại, lộ ra sát khí nghiêm nghị: “Ngươi chính là Hạ Thiên? Sư phụ của ngươi là Trương Minh Đà?”
“Đúng, ta chính là Hạ Thiên.” Hạ Thiên cười nói: “Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Trương Minh Đà là đại sư phụ của ta. Nếu ngươi có thù với ông ấy, ngươi có thể đến Chung Nam Sơn tìm ông ấy, đừng kiếm chuyện với ta, bởi vì ta sẽ đánh chết ngươi đấy.”
“Quả nhiên ngươi và sư phụ của ngươi là cá mè một lứa.” Tào Trị Bản nghiến răng nghiến lợi nói: “Bốn mươi năm trước, em trai ta chết trong tay Trương Minh Đà. Hôm nay ngươi gặp phải ta, đó chính là bất hạnh của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận