Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2026. Bây giờ ta rất đói

Khi Ninh Nhụy Nhụy gặp phải phiền phức ở trên đảo đã là đêm hôm qua, kể từ lúc đó đến bây giờ đã trôi qua hơn hai mươi tiếng, vốn dĩ nàng thân là một người tu tiên, thật ra cũng không cần tốn thời gian bao lâu để đi tới Giang Hải.
Đương nhiên, mục tiêu lúc ban đầu của nàng cũng chỉ là đi tìm Hạ Thiên mà không phải tới Giang Hải, dù sao thì khi đó nàng cũng không biết hắn đang ở đó. Trước đó nàng định gọi cho hắn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà ở trên đảo lại không có tín hiệu.
Ninh Nhụy Nhụy điều khiển ca nô rời khỏi hải đảo, chuẩn bị đi lên bờ. Thân là một huyền thoại thể dục từng thi đấu thuyền buồm trên biển, theo lý thuyết thì kinh nghiệm chạy trên biển của nàng cũng rất phong phú, nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện vấn đề, đó chính là công cụ dùng để xác định phương hướng bị hư. Trên người nàng vốn dĩ cũng có loại công cụ ấy, ví dụ như đồng hồ có thể dùng để thay thế la bàn, nhưng không biết nó đã bị hư từ khi nào rồi.
Nhưng chuyện hư hao không phải là vấn đề lớn nhất, vấn đề lớn nhất chính là lúc ấy Ninh Nhụy Nhụy cũng không biết đồng hồ đeo tay của mình bị hư, cứ như vậy, nàng hoàn toàn chạy nhầm phương hướng, cách vị trí nguyên bản nàng muốn đi càng ngày càng xa, đến cuối cùng lạc vào trong biển rộng mênh mông, hoàn toàn không biết phương hướng.
Ca nô đương nhiên là đã hết xăng từ lâu, cũng may Ninh Nhụy Nhụy là người tu tiên, thể lực hơn người thường, nàng lập tức học tập phương thức của người tu tiên điều khiển thuyền gỗ trước đó, nhưng trong tình huống không có công cụ, nàng đã phải mất rất nhiều thời gian mới tìm đúng phương hướng, lăn lộn một hồi lâu, nàng còn nằm trên biển nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng thuyền mới cập bờ.
Mới vừa bước lên đất liền, nàng thậm chí không biết mình đang ở nơi nào, sau khi tùy tiện chạy loạn một vòng, nàng mới đột nhiên nghĩ tới việc nên gọi điện thoại cho Hạ Thiên trước.
Đương nhiên, trước khi gọi cho Hạ Thiên thì nàng đã dùng di động biết được vị trí hiện tại của mình, sau đó phát hiện bản thân đang ở cách Giang Hải không xa.
Khi đó Ninh Nhụy Nhụy còn không biết hắn cũng đang ở Giang Hải, điều ấy làm nàng bắt đầu cảm thấy, xui xẻo cả một ngày, cuối cùng cũng có một tin tức không tệ, không cần lại phải chạy chỗ này chạy chỗ kia nữa.
Nhưng khi Ninh Nhụy Nhụy đi vào thành phố Giang Hải thì lại nghĩ tới một việc, nàng không biết vị trí cụ thể của hắn ở nơi nào, vừa rồi nàng đã quên hỏi chuyện ấy.
"A, xem ra nên gọi điện thoại lần nữa." Bây giờ, Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy rất mệt mỏi, không chỉ cơ thể mệt mỏi, trong lòng cũng không còn chút năng lực.
"Tiểu muội chân dài, ngươi đứng ở đây làm gì vậy?" Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền vào trong tai nàng.
Ninh Nhụy Nhụy vừa quay đầu thì đã nhìn thấy Hạ Thiên, còn đừng nói, bây giờ, nàng có đột nhiên một loại cảm giác đặc biệt thân thiết, giống như cuối cùng cũng nhìn thấy được người thân.
"Đang chờ ngươi đấy." Ninh Nhụy Nhụy hừ nhẹ một tiếng, sau đó ngáp một cái, "Ta mệt mỏi, còn buồn ngủ, lại đói nữa, ta muốn ăn cái gì đó rồi đánh một giấc."
"Vậy để ta dẫn ngươi đi ăn lẩu nha?" Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
"Được." Lần này, nàng không làm kiêu, nhanh chóng đáp ứng.
Hạ Thiên vươn tay ôm Ninh Nhụy Nhụy lên, nàng cũng không giãy dụa, nàng chỉ đột nhiên cảm thấy, tại sao trên người gia hỏa này lại thơm tới như vậy?
"Nè, ngươi vừa lêu lổng với ai đúng không?" Ninh Nhụy Nhụy tức giận hỏi: "Trên người toàn là mùi nước hoa!"
"Mùi nước hoa à?" Hạ Thiên không để ý tới chuyện này cho lắm, "Hoá ra Cửu nha đầu cũng thích dùng nước hoa sao? Ta còn tưởng rằng trên người nàng ấy vốn dĩ luôn thơm như vậy."
"Cái gì mà Cửu nha đầu, ý của ngươi là Cửu tỷ sao?" Ninh Nhụy Nhụy lộ ra vẻ mặt không tin tưởng, "Nè, tên lưu manh đáng chết kia, ngươi nói là ngươi vừa ở chung một chỗ với Cửu tỷ à?"
"Đúng rồi, chính là nàng ấy." Hắn thành thật trả lời.
Nhưng Ninh Nhụy Nhụy lại không tin lời kia là nói thật.
"Ta không tin, còn lâu Cửu tỷ mới ở cùng một chỗ với ngươi!" Nàng hừ nhẹ một tiếng, "Ta sẽ gọi điện thoại hỏi Cửu tỷ!"
"Đừng hỏi, bây giờ chắc là nàng ấy đã ngủ thiếp đi rồi." Hạ Thiên thuận miệng nói: "Tiểu muội chân dài, nếu ngươi không tin, đợi lát nữa ta mang ngươi tới tìm nàng ấy, vừa lúc ở đó cũng có phòng dùng để ngủ."
Phòng ở trên tầng cao nhất đúng là không chỉ có một phòng, đúng thật là có phòng để cho Ninh Nhụy Nhụy đi tới đó ngủ, đương nhiên, nàng có đi hay không thì đó lại là một chuyện khác.
"Đợi lát nữa rồi nói sau, bây giờ ta đang rất đói." Ninh Nhụy Nhụy đúng là rất đói, bây giờ nàng chỉ muốn ăn cái gì đó.
Hạ Thiên ôm nàng đi vào một tiệm Haidilaobuôn bán cả ngày.
"Muội muội chân dài, thật ra lẩu ở đây cũng không phải ăn rất ngon, nhưng ta cảm thấy rất thích hợp với ngươi, ngươi vừa đi đáy biển về, sau đó lại đến đây ăn hải sản biển." Hạ Thiên cười hì hì nói.
"Ta mới không đi Haidilao đâu." Ninh Nhụy Nhụy hừ nhẹ một tiếng, tiếp đó bắt đầu gọi món ăn, nàng dứt khoát mỗi một loại đều gọi một phần, từ đầu cho tới đuôi, nàng cảm thấy mình nhất định có thể ăn hết, cho dù không thể ăn hết thì vẫn còn hắn hỗ trợ ăn.
Nhưng có vẻ Ninh Nhụy Nhụy đã đánh giá thấp sức ăn của bản thân.
Nàng không những một mình ăn sạch phần ăn được gọi, hơn nữa còn không thấy đủ, tiếp đó lại gọi rất nhiều đồ ăn trong thực đơn, đương nhiên, lần này là không ăn hết.
Mà đây đã là chuyện của mấy giờ sau, ngoài trời cũng đã biến thành đêm khuya.
"Ta không ăn nữa, ngươi còn ăn nữa không? Nếu không ăn thì chúng ta đi thôi, ta buồn ngủ quá rồi." Nàng hiển nhiên đã rất mệt mỏi, mặc dù nàng là người tu tiên, nhưng bây giờ nàng cũng không muốn đả toạ để khôi phục thể lực, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
"Ừm, vậy chúng ta đi thôi." Hạ Thiên lại bế Ninh Nhụy Nhụy lên, đương nhiên, trước đó nàng đã thanh toán hoá đơn xong xuôi, bọn hắn cũng không ý định ăn cơm chùa.
Ninh Nhụy Nhụy mệt rã rời, nàng giơ tay chủ động ôm cổ Hạ Thiên, sau đó cứ như vậy treo ở trên người đối phương, mà khi hắn ôm nàng rời khỏi tiệm lẩu thì nàng đã ngủ thiếp đi.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi ôm Ninh Nhụy Nhụy đi tới cao ốc Thần Y, sau đó ôm nàng đi tới phòng của Y Tiểu m, cũng chính là nơi làm việc tạm thời của nàng ấy.
Y Tiểu Âm vẫn còn ngồi ở đây xét duyệt vật liệu trên màn hình, tốc độ của nàng không nhanh bằng Hạ Thiên, cho nên phải công tác không ngừng nghỉ, mà sở dĩ nàng không gọi điện thoại cho hắn, hiển nhiên là bởi vì biết hắn đang ở chung một chỗ với A Cửu.
Nhưng khi Hạ Thiên ôm Ninh Nhụy Nhụy đi vào căn phòng này, Y Tiểu Âm không khỏi có chút bất ngờ.
"Không phải ngươi đang ở bên cạnh A Cửu sao? Tại sao Nhụy Nhụy lại có mặt ở đây?" Y Tiểu Âm không khỏi thắc mắc.
"Ta cũng không biết tại sao mà Tiểu muội chân dài lại mệt tới như vậy, để cho nàng ngủ một hồi trước rồi nói sau." Hạ Thiên đặt Ninh Nhụy Nhụy ở trên ghế sa lon, "Vợ Y Y, nàng cũng có thể nghỉ ngơi một lúc, Cửu nha đầu cũng đang nghỉ ngơi, để ta giúp nàng làm việc."
Y Tiểu Âm đi tới bên cạnh ghế sa lon, nàng nhìn Ninh Nhụy Nhụy đang ngủ say, trong lòng có loại cảm giác tương đối kỳ quái. Vị thiên chi kiều nữ nhà họ Ninh này, vị minh tinh thể dục tiếng tăm lừng lẫy, thần thoại trong mắt vô số người, lúc này lại ngủ ngon lành ở trong ngực Hạ Thiên như một cô gái nhỏ, nói như vậy, nàng ấy cũng đã nhận ra rồi sao?
Quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên đang nghiêm túc làm việc, trong đầu Y Tiểu Âm có chút hoảng hốt, rốt cuộc thì nam nhân đó có mị lực gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận