Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2229. Thổ lộ

Khi Triệu Thanh Thanh tỉnh lại, nàng thấy mình đang ở trong một mật thất.
Bên trong mật thất trống rỗng, nàng thì nằm ở trong góc, ngay cả một cái nệm dưới lưng cũng không có, cơ thể cũng trở nên có chút cứng ngắc, xem ra là nàng bị bắt tới đây được một khoảng thời gian rồi.
Triệu Thanh Thanh vừa yên lặng quan sát căn mật thất này, trong lòng vừa thầm nói: Không biết Tửu Nhi thế nào rồi, cũng không biết sư phụ đã phát hiện ra ta bị người khác bắt đi hay chưa?
Sau đó, nàng cảm thấy mình thực sự hơi ngu ngốc, thế mà lại để cho người ta đánh lén.
Cũng có thể là do trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn ở bên cạnh Hạ Thiên đã làm cho ý thức cảnh giác của nàng dần mất đi, đến mức không còn khả năng đề phong mới để người ta có cơ hội lợi dụng.
Nhưng hình như người đánh lén nàng cũng có chút năng lực đặc biệt, lúc đầu nàng cảm thấy có một dòng điện nhẹ, sau đó mới ngất xỉu.
“Triệu tiểu thư, ngươi đã tỉnh rồi à?”
Cửa phòng mở ra, chỉ thấy một nam nhân cao lớn có vẻ ngoài hơi kỳ lạ dẫn theo hai nữ nhân bước vào với vẻ mặt tươi cười.
“Ngươi là ai?” Triệu Thanh Thanh ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt: “Ngươi đưa ta tới đây là muốn làm gì?”
Sau đó, Triệu Thanh Thanh lại nhìn thấy nữ nhân trẻ tuổi tự nhận là mẹ ruột của Tửu Nhi, không nhịn được quát hỏi: “Tửu Nhi đâu, nàng đâu rồi?”
Nữ nhân trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, không nói: “Tất nhiên là Tửu Nhi đang ở chỗ nàng nên ở. Nàng và ngươi không có bất kỳ quan hệ nào cả. Tốt nhất ngươi đừng nhớ tới nàng nữa.”
“Ngươi không phải mẹ của Tửu Nhi, ngươi không xứng đáng.” Triệu Thanh Thanh có chút khinh thường liếc nhìn nữ nhân này, nàng nói tiếp: “Bây giờ ta mới là mẹ của Tửu Nhi, đương nhiên ta phải quan tâm đến sự an toàn của nàng.”
Nữ nhân hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Thanh Thanh: “Ngươi nên lo lắng cho chính mình đi.”
“Ta không có gì đáng phải lo lắng cả.”
Triệu Thanh Thanh khoanh tay lạnh lùng nhìn những người này: “Ngược lại là các ngươi thật sự là đang tự tìm đường chết mà!”
“Chúng ta? Tự tìm đường chết?” Nữ nhân trẻ tuổi giống như vừa nghe được một câu chuyện cười lớn, chỉ vào Triệu Thanh Thanh nói: “Triệu tiểu thư, ta thấy ngươi còn chưa nhận ra tình cảnh của mình đâu!”
Triệu Thanh Thanh cười hỏi: “A, vậy ngươi nói cho ta một chút xem, tình cảnh hiện tại của ta như thế nào?”
Nữ nhân trẻ tuổi rất ghét biểu hiện này của Triệu Thanh Thanh, nàng nói với nam nhân cao lớn: “Tiêu tiên sinh, ngươi nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nữ nhân này, nàng hoàn toàn không để các ngươi vào mắt, nên sớm xử lý sạch sẽ đi.”
“Đàm Thục Nhã, ta thấy ngươi đang sợ sau này Triệu tiểu thư sẽ trở thành kẻ thù mạnh nhất của ngươi, cho nên ngươi mới muốn sớm bóp chết nàng ấy như vậy.” An phu nhân ở bên cạnh chịu không nổi châm biếm một câu.
Nữ nhân trẻ tuổi giận tím mặt: “Lão bà, ngươi câm miệng lại cho ta!”
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Nam nhân cao lớn xua tay, khôn nhịn được nói: “Ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc với Triệu tiểu thư, các người ra ngoài trước đi.”
“Tiêu tiên sinh, nữ nhân này biết võ công, nên để ta ở bên cạnh bảo vệ ngươi đi.” Ánh mắt của nữ nhân trẻ tuổi lại đảo qua một vòng trên khuôn mặt và thân hình của Triệu Thanh Thanh, không yên lòng nói.
Nam nhân lớn nhàn nhạt nói hai chữ: “Ra ngoài.”
Lúc này, nữ nhân trẻ tuổi mới miễn cưỡng đi ra khỏi mật thất cùng với An phu nhân, tiện tay đóng cửa lại.
“Lần đầu tiên gặp mặt, ta tự giới thiệu mình một chút. Ta tên là Tiêu Lăng Phong.”
Nam nhân cao lớn đưa tay về phía Triệu Thanh Thanh với nụ cười trên môi: “Rất hân hạnh được biết ngươi, tiểu thư Triệu Thanh Thanh.”
Triệu Thanh Thanh phớt lờ cánh tay đang đưa ra của đối phương, lạnh lùng nói: “Ta không muốn quen biết ngươi, cũng không hề vui chút nào.”
“Ngươi sẽ lại vui thôi.”
Tiêu Lăng Phong tỏ vẻ rất tự tin, ánh mắt lấp lánh nhìn Triệu Thanh Thanh: “Nói thật, ta rất thích ngươi, muốn kết bạn với ngươi. A, nói chính xác, ta hy vọng ngươi sẽ làm bạn gái của ta.”
Những năm qua, Triệu Thanh Thanh không biết đã gặp phải bao nhiêu kể biến thái, trong số đó không thiếu người gan lớn đầu sắt, nhưng đáng tiếc đến cuối cùng tất cả đều bị nàng đánh bò đầy dưới đất.
Lúc này, nàng nghe thấy lời của Tiêu Lăng Phong cũng không có gì bất ngờ, chỉ lạnh lùng nói: “Tiêu tiên sinh đúng không? Ngươi tới chậm rồi, ta đã có bạn trai rồi.”
“Thật sao?” Tiêu Lăng Phong cười hào phóng: “Chuyện này cũng không sao hết, ngươi chia tay với bạn trai là được rồi, ta có thể bồi thường kinh tế cho hắn một cách thoả đáng.”
Triệu Thanh Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười, nếu sư phụ biết được chuyện này, có lẽ người này sẽ trực tiếp bị đánh cho tơi bời.
“Ngươi cảm thấy chuyện này rất buồn cười sao?” Tiêu Lăng Phong thu lại nụ cười, sắc mặt không thay đổi hỏi.
“Ngươi không cảm thấy buồn cười sao?” Triệu Thanh Thanh châm chọc nói: “Đánh người ta ngất xỉu rồi mang về, nhốt vào trong mật thất, sau đó đến thổ lộ. Thao tác của Tiêu tiên sinh phải nói là thật sự vô cùng rối loạn. Ta thực sự muốn biết có phải trong đâu ngươi toàn phân hay không?”
“Ngươi không cảm thấy đây chính là chỗ đặc biệt của ta sao?” Tiêu Lăng Phong cũng không tức giận, hắn lập tức đổi giọng: “Tiểu thư Triệu Thanh Thanh, hình như ngươi vẫn chưa ăn cơm tối đúng không, ta sẽ sai người đi sắp xếp ngay.”
Hắn nói xong thì búng tay một cái, sau đó một đám thủ hạ mang lên bàn ghế và các vật dụng khác, bày biện căn mật thất thành một phòng ăn kiểu tây có chút hào hoa xa xỉ.
“Mời ngồi.”
Tiêu Lăng Phong đi tới bên cạnh bàn ăn dài, kéo ghế ra, làm một tư thế xin mời với Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh không có đáp lại mà đi tới vị trí đối diện, dùng gót chân kéo ghế ra, trực tiếp ngồi xuống.
Tiêu Lăng Phong bật cười, trực tiếp ngồi xuống, vẫy vẫy tay, những thủ hạ kia lập tức bưng lên món bò bít tết được rán chín ba phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận