Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2105. Vũ khí sinh học

"Mau tránh ra, vũ khí của hắn có......" Nữ nhân mặc đồng phục bệnh nhân vừa nhìn thấy khẩu súng lục kia, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, vội vàng hô to với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
Đáng tiếc vẫn là nói chậm.
Bằng! Bằng! Bằng!
Nam nhân mặt vuông kia bắn ba phát về phía hai người Hạ Thiên, cười gằn nói: "Né tránh được sao? Đây chính là súng ngắn mà ta đã đặc chế, đạn cũng là tài liệu ở đây mới có, là một loại gọi......" Nói một chút, nam nhân mặt vuông chợt dừng lại, bởi vì hắn phát hiện dáng vẻ của hai người Hạ Thiên không có chút gì giống như là trúng đạn hết.
"Tại sao thằng ngu nhà ngươi không nói nữa?" Hạ Thiên cười hì hì nhìn người đàn ông mặt vuông, "Nói tiếp đi chứ, là một loại gì đó?"
Nam nhân mặt vuông vô cùng kinh sợ, hắn nhìn khẩu súng trong tay mình, lại kiểm tra băng đạn, cuối cùng xác định đã bắn đạn ra ngoài: "Sao lại thế này, rõ ràng là đạn đã được bắn ra, tại sao các ngươi lại không trúng đạn?"
"Vậy chẳng lẽ ngươi không phát hiện mình trúng đạn sao?" Ninh Nhụy Nhụy có lòng tốt nhắc nhở hắn một câu.
Nam nhân mặt vuông nghe nói như thế, không nhịn được lộ ra biểu cảm nghi ngờ, tiếp đó cúi đầu nhìn một chút, phát hiện trên đùi, trên eo và ngực của mình đều trúng một viên đạn.
"A ——"
Hiện tại, hắn mới kêu rên thảm thiết, vũ khí trong tay cũng không nắm được, rơi xuống đất.
Nữ nhân mặc đồng phục bệnh nhân bỗng nhiên tránh thoát Ninh Nhụy Nhụy, nàng ta nhào tới chỗ súng ngắn rồi nhặt nó lên, nhanh chóng xả đạn về phía nam nhân mặt vuông, bắn sạch cả một băng đạn.
"Có gì đó quái lạ." Ninh Nhụy Nhụy nhíu nhíu mày lại, nhẹ nói một câu.
Quả thật có cổ quái.
Những bộ phận bị trúng đạn của nam nhân mặt vuông lại không có đổ máu, mà tràn ra một chút chất lỏng màu trắng.
Quỷ dị hơn là, những thứ chất lỏng màu trắng này giống như là vật sống, chúng chậm rãi lan tỏa ra xung quanh, không bao lâu đã che lấp toàn bộ lỗ đạn, mà lúc này nam nhân mặt vuôngcũng bị thứ chất lỏng ấy bao bọc hơn nửa người.
"Nhanh, mau giết ta đi!" Thần sắc trong mắt nam nhân mặt vuông tràn đầy hoảng sợ, hắn không nhịn được gào thét về phía bọn hắn.
Hạ Thiên căn bản không để ý tới tên này, nhưng lại có chút hứng thú với thứ chất lỏng màu trắng kia, đưa tay sờ một chút.
Thứ chất lỏng màu trắng kia vừa mới dính vào ngón tay của Hạ Thiên thì lập tức thuận thế trèo lên, giống như là bệnh khuẩn dưới kính hiển vi, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được bao bọc ngón tay của hắn, hơn nữa còn tiếp tục nhanh chóng sinh trưởng.
"Có chút ghê tởm." Ninh Nhụy Nhụy nhìn thứ chất lỏng trắng nhúc nhích như sâu kia, có chút ghét bỏ nói với Hạ Thiên: " Mau tiêu diệt nó đi, nhìn nổi da gà."
Hạ Thiên gật đầu, nhẹ nhàng bóp một chút, những chất lỏng màu trắng kia cấp tốc co rút lại, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
"Cuối cùng những thứ kia là gì vậy?" Ninh Nhụy Nhụy không hiểu hỏi: "Trông như là vật còn sống?"
"Bọn chúng chính là vật sống." Nữ nhân mặc đồng phục bệnh nhân lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: "Hoặc có lẽ đó là một loại sinh vật từ trước tới nay chúng ta chưa từng gặp qua, rất đáng sợ."
"Đây là những người nào?" Ninh Nhụy Nhụy nhạy bén cảm giác trong phòng này tuyệt đối có bí mật lớn nào đó, "Ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?"
Nữ nhân mặc đồng phục bệnh nhân giương mắt nhìn Ninh Nhụy Nhụy, sau đó chỉ vào bên trong: "Có thể cứu bạn trai của ta ra trước được không?"
"Được rồi, đi thôi." Ninh Nhụy Nhụy cũng không hỏi nhiều, đỡ nữ nhân kia đứng lên, tiếp đó đi về hướng nàng ta chỉ.
Nam nhân mặt vuông còn muốn nói điều gì đó, chỉ tiếc chất lỏng màu trắng đã chui vào miệng của hắn, làm hắn không cách nào phát ra âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người Hạ Thiên đi vào bên trong.
Dưới sự dẫn đầu của nữ nhân mặc đồng phục bệnh nhân, Ninh Nhụy Nhụy tìm thấy cửa vào một tầng hầm, cánh cửa hẳn là vừa bị ai đó mở ra, còn chưa kịp khóa lại, kéo nhẹ một phát là có thể mở ra.
"Ta, ta...... đã trốn ra khỏi đây." Cơ thể của nữ nhân mặc đồng phục bệnh nhân có chút suy yếu, đi đường liên tục thở dốc, nói cũng không rõ lời.
Ninh Nhụy Nhụy quay đầu lại nhìn Hạ Thiên đang theo sau, nói: "Ngươi đâm một châm cho nàng ta đi, ít nhất có thể để cho nàng dễ nói chuyện, cứ để như vậy thì ta nghe không hiểu."
Hạ Thiên không chần chờ đối với yêu cầu của vợ mình, từ trước đến nay hắn đều là đáp ứng tất cả ước muốn. Tuy bây giờ Ninh Nhụy Nhụy chỉ là bạn gái, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thăng cấp làm vợ hắn, hắn nghe lời là chuyện đương nhiên.
Quả nhiên, sau một châm thì khí sắc của nữ nhân kia rõ ràng trở nên tốt hơn, cũng không thở hổn hển nữa, trên cơ bản không khác gì người thường.
Ninh Nhụy Nhụy kéo cửa ra, ba người chậm rãi đi vào.
"Có thể mạo muội hỏi một câu các ngươi là ai không?" Một lát sau, nữ nhân mặc đồng phục bệnh nhân thực sự không khỏi tò mò, ánh mắt hết nhìn Hạ Thiên rồi lại nhìn sang Ninh Nhụy Nhụy.
Nàng nhàn nhạt nói: "Ta có thể nói cho ngươi ta tên là Ninh Nhụy Nhụy, hắn tên là Hạ Thiên, là bạn trai ta. Còn về những chuyện khác, ngươi cũng không cần biết."
Nữ nhân mặc đồng phục bệnh nhân thức thời gật đầu, tự giới thiệu mình: "Ta gọi là Vương Giai Kỳ, là học sinh ở đại học Giang Hải, vốn dĩ ta và bạn trai đang đi du lịch, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải loại chuyện này."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ninh Nhụy Nhụy vừa đi vừa hỏi.
"Chính là chuyện ba tháng trước, một người bạn học của ta nói là nhà nàng ta có chiếc du thuyền sắp ra biển, nếu như ai muốn lên thuyền thì nàng ta có thể giảm giá năm mươi phần trăm cho chúng ta." Vương Giai Kỳ hồi tưởng đến sự tình trước kia, thần sắc vẫn còn có chút sợ hãi, "Vốn cho rằng mình chiếm tiện nghi của người ta, kết quả vừa lên thuyền đã bị nàng ta dùng thuốc làm hôn mê, tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi."
"Người bạn học kia của ngươi là ai?" Suy nghĩ của Ninh Nhụy Nhụy khẽ nhúc nhích, nàng nghĩ tới một người.
"Nàng ta tên là Viên Tiểu Điệp, hình như là người của gia tộc lớn nào đó, ít nhất là không thiếu tiền, chỉ là thích trưng diện và tìm kiếm cái lạ. Tình tình nàng ta cũng không quá tốt, cho nên bạn bè không nhiều." Vương Giai Kỳ hồi đáp: "Ta và nàng ta ở chung ký túc xá, bình thường còn có thể nói giao lưu vài câu. Ta vẫn luôn xem nàng ta như khuê mật, chưa từng có đắc tội nàng ta, hoàn toàn không biết tại sao nàng ta lại đối xử với ta như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận