Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2511: Không biết là chốn rách nát nào nữa?

Hôm đó Ứng Thiên Vương làm màu tìm đến, sau đó nhận được tin tức bản thân đã chết nên quay về.
Hạ Thiên bởi vì tin tức nhắc nhở của Bé Ngoan mà vội vàng trở về Giang Hải, giải cứu đám nữ nhân thì không nói, lại còn thu được một tin tức quan trọng.
Đó chính là cung chủ gì đó là một mỹ nhân, tiếc nuối duy nhất chính là có hơi nhiều tuổi, chắc tầm trên ngàn tuổi.
Nhưng mà chẳng sao, chỉ cần đủ xinh đẹp là Hạ Thiên có thể bỏ qua chướng ngại tuổi tác, cho dù 1000 tuổi hay 10000 tuổi, thì chỉ cần xinh đẹp đủ để hắn bất ngờ là hắn không ngại thu vào hậu cung.
Hơn nữa hắn là tu tiên giả, vị cung chủ của Thiên Cung hẳn là cũng thế, cho nên tuổi tác không có gì đáng ngại.
Lúc quay về cao ốc Thần Y, các nữ nhân đều đang chờ Hạ Thiên, bao gồm Tô Bối Bối vừa nói đi ngủ cũng ở đó.
Lam Y Nhân và Dương San thậm chí còn làm một bữa cơm phong phú chờ Hạ Thiên về mới ăn.
Lúc ăn cơm đám nữ nhân nhao nhao kể lại chuyện của mấy ngày nay cho Hạ Thiên, Hạ Thiên cũng nói tin tức vừa moi được từ miệng Ứng Thiên Vương.
“Ngươi thật là ghê, hơn ngàn tuổi đã coi là bà của bà của bà ngươi rồi, vậy mà ngươi còn hứng thú được!” Tô Bối Bối nghe Hạ Thiên lại nhắm vào cung chủ kia của Thiên Cung, lập tức ghét bỏ đến mức toàn thân run rẩy.
Hạ Thiên tỏ vẻ như thường: “Hơn ngàn tuổi thì sao, tu tiên giả vốn sống lâu, sau này ngươi cũng như thế, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.”
Tô Bối Bối vui mừng trong lòng, sau đó phản ứng lại giơ chân đá vào Hạ Thiên: “Ngươi nói cái gì đấy, ngươi mới già đó, hơn nữa ta đâu phải người của ngươi, hiếm lạ ngươi chắc!
“Ngươi là nữ nhân của ta mà.” Hạ Thiên cười hì hì, ôm Tô Bối Bối vào lòng, trong lúc nói chuyện còn động chân động tay chiếm chút đỉnh.”
“Á, đồ háo sắc, ngươi sờ đi đâu đấy!” Tô Bối Bối đỏ ửng mặt, trực tiếp tránh khỏi cái ôm của Hạ Thiên, hung ác trừng mắt với hắn: “Ngươi mà còn lộn xộn, có tin ta không thèm để ý đến ngươi nữa không!”
“Hi hi, Bối nha đầu đâu lỡ làm thế với ta nhỉ.” Hạ Thiên không đứng đắn nói với Tô Bối Bối: “Không thì tối nay ngươi ngủ với ta nhé, để ta tỉ mỉ hướng dẫn ngươi.”
Tô Bối Bối quát mắng: “Hừ, mơ đẹp quá nhỉ, ta sẽ không để ngươi đạt được mục đích đâu.”
“Dù sao cũng là việc sớm hay muộn, Bối Bối à, chi bằng chọn tối nay đi.” Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh cười híp mắt nói: “Ngươi cũng đã lâu không gặp sư phụ rồi, chắc là rất nhớ hắn đúng không?”
“Không hề, còn lâu ta mới thèm nhớ đồ háo sắc này.” Tô Bối Bối dứt khoát từ chối, còn trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Nếu như tối nay ngươi dám đến phòng ta, thì cẩn thận ta cắn đấy.”
Có Triệu Thanh Thanh và Lam Y Nhân ở trong lòng, Hạ Thiên cũng không gấp gáp, cười hì hì nói: “Yên tâm, trước giờ ta đều không ép nữ nhân của ta, lúc nào ngươi sẵn sàng thì ta mới động đến.”
“Cắt.” Tô Bối Bối tin chết liền, liếc nhìn Hạ Thiên: “Ta thật sự muốn đi ngủ bù, các ngươi đừng làm ồn đến ta, đặc biệt là ngươi.”
Hạ Thiên gật đầu.
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, vị Tô tổng tài này quả nhiên cũng tài, ngay cả từ chối và uy hiếp đều có thể nói nhẹ nhàng như thế, sớm muộn gì cũng rơi vào tay đồ lưu manh chết tiệt kia.
Nhưng lúc nghĩ đến điều này, Ninh Nhụy Nhụy hoàn toàn quên mất bản thân cũng từng như thế.
Triệu Thanh Thanh và Lam Y Nhân thì không nghĩ nhiều như thế, hai người tựa vào trong ngực Hạ Thiên, Tô Bối Bối tránh đi cũng tốt, không gian dành cho bọn họ càng rộng hơn.
Thạch Thuần sụt sịt ăn bát mì to, không tham gia vào vấn đề của những người lớn, yên tĩnh thưởng thức đôi chân dài mượt mà của Ninh Nhụy Nhụy, trong lòng thèm khát.
Dương San không có cảm giác tồn tại gì cả, từ lần trước nàng bắt chước cách ăn mặc của Nguyệt Thanh Nhã, nàng vẫn không dám đối mặt với Hạ Thiên, nhưng sâu trong nội tâm lại không kiềm chế được cảm giác muốn nhìn thấy Hạ Thiên.
“Sư phụ, mấy ngày nay người đi đâu vậy.” Triệu Thanh Thanh không nhịn được hỏi thăm Hạ Thiên, “Ứng Hiểu Nguyệt có làm gì ngươi không?”
Ninh Nhụy Nhụy cũng rất lo lắng cho Y Tiểu Âm và A Cửu, hỏi rằng: “Cửu tỷ tỷ và Y Y tỷ đâu rồi, sao không thấy bọn họ trở về?”
“Từ từ đã.” Hạ Thiên trái ôm phải ấp, vô cùng vui sướng, lười biếng nói: “Ứng Hiểu Nguyệt đúng là không có ý gì tốt hết, cơ mà bây giờ đã bị ta thu phục rồi.”
“Vợ Y Y, nàng ấy cũng ở trên thuyền, đang nghiên cứu cổ thư gì đó.”
“Còn Cửu nha đầu thì bị âm Hậu gì đó mang đến tiểu tiên giới rồi.”
“Tiểu tiên giới?” Ninh Nhụy Nhụy cau mày lại, “Đó là nơi nào, hình như ta đã nghe qua ở đây rồi.”
“Không biết là chốn rách nát nào nữa.” Hạ Thiên lắc đầu, tùy tiện nói tin tức nghe được từ chỗ Y Tiểu m: “Nghe nói mấy ngàn năm trước có một vài thần tiên tạo ra cái gọi là động thiên kết giới, vẫn luôn trao đổi với thế tục, chỉ là cứ mỗi ba trăm năm sẽ cử người đến chọn thiên tài tu tiên có căn cốt tốt.”
Ninh Nhụy Nhụy không rõ hỏi: “Vậy tại sao bọn họ lại muốn bắt Cửu tỷ tỷ?”
“Việc này ta cũng không rõ.” Hạ Thiên gãi đầu, thuận miệng nói: “Tóm lại là việc của âm Hậu kia, cô đừng lo lắng, chờ vợ Y Y nghiên cứu được cách tiến vào tiểu tiên giới, thì ta sẽ cứu Cửu nha đầu ra.”
Ninh Nhụy Nhụy không cảm thấy Hạ Thiên đang khoác lác, cuối cùng cũng yên tâm.
“m Hậu kia rất lợi hại sao?” Tin tức Lam Y Nhân biết ít nhất, không khỏi hỏi lại: “Vậy mà có thể trốn thoát trước mặt chồng, còn dẫn theo A Cửu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận