Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4232: Các ngươi chẳng khác gì mấy con chuột

Mặt đất sụp xuống.
Toàn bộ ngôi miếu biến thành một cái miệng, nuốt chửng Hạ Thiên, Kiều Tiểu Kiều và Pierre vào trong.
Sau khi ba người biến mất, ngôi miếu khôi phục lại nguyên dạng, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Không biết qua bao lâu, lại có ba bóng người chậm rãi bước đến gần thần miếu, là ba người leo núi mà Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều đã gặp trước đó.
“Này, vừa rồi các ngươi có nhìn thấy gì không?” Phong ca râu quai nón có chút rụt rè: “Đây tuyệt đối là quỷ, không, là quái vật.”
Chu San San sửng sốt một chút: “Ngươi nói ai là quái vật?”
“Đương nhiên là ngôi miếu kia rồi.” Phong ca trợn mắt một cái, vuốt hàm râu kết sương của mình: “Đôi tình nhân kia cũng rất cổ quái, nhưng hẳn không phải là quái vật, khả năng là dị năng giả giống chúng ta.”
Nhạc gia lắc đầu, vô cùng khẳng định: “Dị năng giả không bay đến bay lui như bọn họ được đâu.”
“Thì dị năng giả cao cấp chứ sao?” Phong ca lập tức nói: “Chúng ta cũng là dị năng giả vừa mới thức tỉnh. Nói không chừng bọn họ là dị năng giả bẩm sinh thì sao, cấp độ SSS, được quốc gia bảo vệ.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa.” Chu San San cắt ngang hai người đang nói chuyện, trịnh trọng nói: “Chúng ta qua đó xem một chút đi.”
Phong ca hơi sợ, lắp bắp nói: “Thôi quên đi, nếu còn giống như leo núi, thật mệt chết đi được.”
“Hồ Tử Phong, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Chu San San hung hăng trừng mắt với Phong ca, mắng to: “Ngươi tưởng mình là người thích leo núi à? Chúng ta đến để tra án. Thiên Đạo Tổ phân bộ Châu u đã có năm thành viên mất tích ở đây.”
“Thì đấy.” Biểu hiện của Phong ca giống như lợn chết không sợ bỏng: “Chúng ta chỉ là dị năng giả cấp thấp. Vừa rồi ngươi cũng đã thấy tình huống rồi đó. Chúng ta qua đó cũng chỉ thêm ba nhân viên mất tích mà thôi.”
“Vậy ngươi ở lại đi.” Chu San San tức giận mắng một câu, sau đó sải bước bước đến ngôi thần miếu.
Nhạc gia thở dài, bước chân đi theo.
“Lão Nhạc, ngươi đi theo làm gì?” Phong ca thuận tay kéo ông lại: ‘Nàng ta vội như thế là bởi vì trong số thành viên mất tích có anh ruột của nàng ta. Chẳng lẽ ngươi muốn tán tỉnh nàng ta nên liều mạng như vậy sao? Ta thấy tuổi tác của ngươi cũng đã lớn, cũng không thể làm ăn gì được mới đúng chứ?”
Nhạc gia trừng mắt nhìn Phong ca, sau đó nói: “Ngươi đấy, miệng toàn rắm chó, thúi cực kỳ.”
“Đây không phải ăn ngay nói thật sao? Ta cũng không muốn nhét cái mạng nhỏ của mình ở đây.” Phong ca khó chịu nói.
Nhạc gia nói khẽ: “Nếu ngươi ở đây, nói không chừng còn chết nhanh hơn.”
“Này, lão Nhạc, ngươi nói vậy là có ý gì?” Phong ca không rõ.
Nhạc gia đột nhiên hỏi: ‘Chẳng lẽ ngươi còn không nhớ đôi nam nữ kia là ai sao?”
“Chẳng lẽ gã thanh niên kia có lai lịch gì à?” Phong ca gật gù đắc ý: “Tên nam nhân đó còn xấu xí hơn cả ta, nữ nhân thì giống như thiên tiên. Khoan đã, nhìn bọn họ khá quen mặt, nhất là người nam kia.”
Nhạc gia cười khổ, thở dài nói: “Mỗi một thành viên Thiên Đạo Tổ, trong ngày nhập tổ, việc đầu tiên cần phải làm chính là nhớ kỹ mấy tấm ảnh chụp, trong đó quan trọng nhất chính là nam nhân kia.” “Đúng đúng đúng.” Phong ca đột nhiên nhớ đến Kiều Tiểu Kiều đã giới thiệu tên hai người bọn họ: “Người nam tên Hạ Thiên, nữ là Tiểu Kiều. Lúc đó ta đã cảm thấy có chút quen tai nhưng cái tên Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều lại rất thông dụng, thành ra ta cũng không nghĩ nhiều.”
Nhạc gia gật đầu: “Bây giờ ngươi đã biết vì sao San San lại kiên quyết như vậy không?”
“Mẹ nó, San San không thành thật gì cả, đã biết từ sớm mà không nói với chúng ta.” Phong ca khó chịu nói.
“Người mất tích là tổ trưởng phân bộ Thiên Đạo Tổ ở Châu u.”
Nhạc gia cười nói: “Tuổi ta đã lớn, cũng không còn có thể tiến vào Thiên Đạo Tổ chính thức. Ở đây cũng chỉ có ngươi và nàng ấy là có cơ hội nhất.”
“Mẹ kiếp.” Phong ca thầm mắng một câu, sau đó xoay người đuổi theo Chu San San.
Nhìn theo bóng lưng Phong ca, Nhạc gia nhếch miệng cười, nụ cười ý vị thâm trường, ánh mắt hiện lên thần thái, hoàn toàn không giống ánh mắt vừa rồi. Đáng tiếc cũng không có ai nhìn thấy.
….
Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều rơi xuống đất, phát hiện bản thân đang ở bên trong một hang động u ám. Dưới chân là một bàn đá màu trắng rất lớn.
Bàn đá này dài rộng mười mét, mặt bàn bị cắt hai đường chéo thành bốn hình tam giác cân.
Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều rơi vào bên trong một hình tam giác, đứng đối diện là một nam nhân mang mặt nạ màu trắng, người khoác đấu bồng màu đen.
“Hoan nghênh hai vị đến Ngu Giả Chi Trác. Ta là Phát Bài Nhân của các ngươi, các ngươi có thể gọi ta là Lang Cổ Kiệt.” Nam nhân mặt trắng nói với Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên nhếch miệng, hiển nhiên cảm thấy khó chịu với việc sơn động tối đen như thế: “Đám ngớ ngẩn các ngươi chẳng khác gì mấy con chuột, trốn bên trong địa động ẩm ướt.”
“Có một số ánh sáng, trước khi chưa chiếu rọi được chúng sinh, không tránh khỏi phải ẩn mình tại chỗ sâu hắc ám.”
Nam nhân mặt trắng cười ha hả: “Nếu các ngươi đã đến đây, vậy chúng ta chơi trò chơi đi.”
“Không hứng thú.” Hạ Thiên trực tiếp từ chối: “Bây giờ ta rất ghét người mang mặt nạ màu trắng. Ngươi và Bạch Vô Thường có liên quan gì hay không?”
“Ta không biết Bạch Vô Thường gì cả, vị tiên sinh này, ngươi hẳn nhận nhầm người rồi.”
Nam nhân mặt trắng lắc đầu, tay áo vung lên, hai tấm bài bay ra, rơi xuống trước mặt Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều: “Không cần phải nhiều lời. Lật bài đi, sau khi lật bài, các ngươi sẽ có thu hoạch.”
Ánh mắt Kiều Tiểu Kiều hiện lên sự nghi hoặc: “Có ý gì vậy?”
“Các ngươi tìm đến đây chẳng phải để lật bài sao?” Nam nhân mặt trắng mỉm cười, chậm rãi giải thích: “Nếu lật được bài tốt, các ngươi muốn biết cái gì, muốn lấy cái gì, Ngu Giả vĩ đại sẽ thỏa mãn cho các ngươi. Đương nhiên, nếu lật bài xấu, các ngươi sẽ phải chịu sự trừng phạt. Linh hồn của các ngươi cũng sẽ bị thu vào mê uyên bảo hạp, vĩnh viễn cho Ngu Giả vĩ đại sử dụng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận