Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3766: Ngươi muốn tìm cái chết

“Bây giờ tâm trạng ta không được tốt, tốt nhất ngươi đừng có chọc ta. Nếu không, đừng trách ta đánh ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng nói.
Dương San nhìn người đến, phát hiện hắn ta là một trong bốn thanh niên trẻ tuổi ngồi ngay cửa ra vào.
“Ha ha, ta chẳng quan tâm ngươi tâm trạng tốt hay không tốt.” Người đến tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ta tên Thanh Phong, ngươi có thể gọi ta là Phong ca. Ta đã chọn vị trí này, ngươi không thể ngồi.”
“Ông xã, chàng đừng nóng giận.” Dương San biết tính tình của Hạ Thiên như thế nào, vội kéo tay của hắn lại. Nàng cảm thấy không cần thiết phải so đo với loại tiểu lưu manh này. Vì thế, nàng đổi sang chỗ ngồi bên cạnh: “Chúng ta ngồi ở đây đi.”
Hạ Thiên cũng không động đậy, Phong ca lại đưa tay ngăn cản: “Chỗ đó cũng chẳng có phần của ngươi. Có thể nói như vầy, ta đã bao hết toàn tiệm.”
“Vậy thì ta đổi sang tiệm khác.” Dương San lạnh lùng nói.
Phong ca mỉm cười với Dương San, có chút lấy lòng: “Mỹ nhân, ngươi không cần lo lắng. Ngươi có thể ngồi, ngồi bất cứ chỗ nào.”
Ánh mắt của Dương San ngưng lại, lộ ra sự lạnh lẽo: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Mỹ nữ, ngươi phải hiểu chứ.” Gương mặt Phong ca hiện lên sự kiêu ngạo, nghiền ngẫm nhìn Dương San: “Phong ca cảm thấy ngươi không tệ, muốn kết giao bạn bè với ngươi.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ban đầu ta chỉ cho rằng ngươi muốn ăn đòn. Bây giờ xem ra, ngươi muốn tìm cái chết.”
“Tiểu tử, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện.” Phong ca căm ghét nhìn chằm chằm Hạ Thiên, lạnh giọng cảnh cáo: “Nếu ngươi còn nói nhảm thêm một câu nào nữa, ngươi có tin Phong ca ta ném ngươi ra ngoài, để ngươi biến thành người chết hay không?”
Dương San vội vàng khuyên can: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, đoán chừng cũng chỉ mười tám mười chín tuổi. Ta có thể hiểu được tuổi trẻ khinh cuồng của ngươi. Ta và chồng của ta chỉ muốn yên tĩnh ăn một bữa cơm, không muốn gây phiền toái, càng không thích bất cứ kẻ nào đến quấy rầy, ngươi hiểu không?”
Phong ca cười khẽ, khinh thường nhìn Hạ Thiên, sau đó nói với Dương San: “Mỹ nữ, ngươi rất đẹp nhưng ánh mắt lại quá kém. Tiểu tử này hoàn toàn không xứng với ngươi. Chi bằng ngươi đi theo Phong ca ta, ta cam đoan ngươi… A!”
Hạ Thiên lười nghe hắn ta nói nhảm, thưởng cho hắn một bạt tai.
Bành.
Chỉ thấy Phong ca cất cánh ngay tại chỗ, giống như một cơn gió trong nháy mắt xuyên qua cánh cửa bay hơn mấy trăm mét, va vào một bức tượng đá mới ngã xuống đất, không rõ sống chết.
“Phong ca.”
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Tại sao Phong ca lại bay ra ngoài?”
Ba thanh niên trẻ tuổi còn lại nhìn thấy, lập tức đứng lên, gương mặt chỉ toàn là sự mờ mịt.
“Tự tìm khổ mà ăn.” Dương San lắc đầu, hất mái tóc ra đằng sau, nói với Hạ Thiên: “Ông xã, chàng thật sự không cần thiết phải vì loại người này mà tức giận.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không có tức giận, chẳng qua ta chỉ cảm thấy con ruồi này quá phiền.”
Ba thanh niên kia không dám đến gần Hạ Thiên. Do dự vài giây, bọn họ quyết định đẩy cửa ra ngoài, mang Phong ca vội vàng rời đi.
“Hai người các ngươi tốt nhất nên đợi ở đây, việc này không xong đâu.”
Trước khi đi, đám người này vẫn không quên ném xuống một câu không có dinh dưỡng.
“Một đám ngớ ngẩn.” Hạ Thiên ngáp một cái, hoàn toàn không để đám ngu ngốc đó trong lòng.
“Hai vị, các ngươi đi nhanh đi, nếu còn chậm trễ, đoán chừng sẽ gặp phiền phức đấy.” Lúc này, chủ nhà hàng lặng lẽ bước đến trước mặt Hạ Thiên và Dương San: “Bọn họ nhất định sẽ quay lại trả thù các ngươi.”
Chủ nhà hàng là một nữ nhân, nhìn khoảng hai ba hai bốn tuổi, cao chưa đến một mét sáu, nhìn nhỏ nhắn đáng yếu.
“Bà chủ, không có chuyện gì đâu.” Dương San mỉm cười nói: “Ngươi cũng không cần lo lắng, trước đưa thực đơn cho chúng ta xem đi.”
“Ta không có nói đùa đâu.” Ánh mắt nữ chủ quán hiện lên sự lo lắng: “Phong ca kia là người của Hàn Đao Bang Tuyết Thành. Bọn họ giết người không chớp mắt. Nếu các ngươi không đi, nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Nếu bọn họ dám quay lại, bọn họ mới là người nguy hiểm đến tính mạng.”
“Bọn họ không dám quay lại đâu. Cho dù có cũng sẽ không có chuyện gì.” Dương San trấn an nữ chủ quán: “Chúng ta đến ăn cơm, ngươi cứ đưa thực đơn ra đây là được.”
Nữ chủ quán vẫn còn sợ hãi: “Nhưng bọn họ thật sự không phải người tốt lành gì, nhất định sẽ quay lại trả thù các ngươi. Trước kia có du khách đắc tội bọn họ, sau đó bị chém chết ngoài đường.”
“Vậy chúng ta lại càng không thể đi, bọn họ không thể trút giận lên ngươi và nhà hàng này của ngươi được.” Dương San thấy nữ chủ quán hơi run rẩy, lập tức vỗ vai của nàng: “Chúng ta đến đây ăn cơm, nếu bọn họ dám quay lại, chúng ta sẽ cho bọn họ một bài học, tránh bọn họ trút giận lên mọi người.”
Hạ Thiên nói: “Cơm còn chưa ăn, đi cái gì mà đi.”
Đã nói đến nước này rồi, nữ chủ quán cũng không tiện nói thêm điều gì, đành phải lấy hai cái thực đơn đưa cho Hạ Thiên và Dương San: “Vậy các ngươi chọn món đi, ta không thu tiền đâu. Ăn xong thì đi ngay, việc này không phải nói đùa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận