Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2720: Có nội ứng

“Hừ, Chưởng giáo Trùng Dương cung chẳng qua cũng chỉ như thế.” Ông cụ tóc trắng thu hồi nắm đấm, gương mặt tràn ngập khinh thường nói: “Được rồi, đại cục đã định, mọi người chiếu theo kế hoạch mà làm việc.”
Hải đại hòa thượng thấy ông cụ tóc trắng tấn công Nhậm chưởng giáo, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp, nhưng vẫn dặn dò người Ẩn Tông bên cạnh: “Tổ Giáp, tổ Ất đi tìm Nhạc Đan Trần đạo trưởng, còn có sứ giả Tiểu Tiên Giới. Tổ Bính, tổ Đinh mang theo nghi trận và đan đỉnh đến chỗ linh mạch dưới lòng đất. Hôm nay, chúng ta nhất định phải mang linh khí đi.”
Mệnh lệnh được truyền xuống, tán tu bên trong bên ngoài điện đã đi hơn phân nửa.
“Đã đến nước này rồi, vị Tông chủ kia của các ngươi còn chưa chịu hiện thân?” Khâu lão đạo vẫn luôn yên tĩnh đứng bên cạnh, lúc này không khỏi lên tiếng: “Bây giờ là lúc diễu võ giương oai, là thời khắc cao quang của người thắng.”
Ông cụ tóc trắng hơi trào phúng: “Ngươi cho rằng Tông chủ là loại người xốc nổi mà ngươi đã nghĩ sao? Ngài ấy sẽ làm mấy chuyện ngây thơ như thế này, sau đó để các ngươi tìm được thời cơ phản sát? Đúng là buồn cười.”
“Đúng, ta chính là loại người như thế.” Lúc này, một bóng người từ xà ngang nhảy xuống, chậm rãi rơi xuống bên trong đại điện.
Ông cụ tóc trắng nhìn người đến, trong đầu hiện lên một hình ảnh kỳ quái, giống như cách đây không lâu ông đã nhìn thấy hình ảnh này, nhưng người nhảy xuống không phải người này.
“Trường Thanh Sơn Nhân, tại sao ngay cả bổn tông chủ mà ngươi cũng không nhận ra?” Người đến khoảng bốn mươi tuổi, dung mạo bình thường, nhưng đôi mắt vô cùng sắc bén, chẳng khác nào lưỡi đao: “Mấy năm trước chúng ta còn gặp nhau ở Trường Thanh Sơn mà.”
“Tham kiến Tông chủ.” Ông cụ tóc trắng quỳ một chân trên mặt đất, cung kính thi lễ.
Hải đại hòa thượng và Triệu tiên cô cùng với một đám môn nhân Ẩn Tông đều bắt chước quỳ xuống: ‘Tham kiến Tông chủ.”
“Ngươi… chính là Tông chủ Ẩn Tông?” Khâu lão đạo kinh ngạc nhìn người trước mắt, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
“Hình như Khâu đạo trưởng cảm thấy rất bất ngờ?” Người đến sờ lên mặt mình, cười nói: “Là ngoài ý muốn đối với thân phận của ta hay là ngoài ý muốn với gương mặt của ta?”
Khâu lão đạo cười nói: “Cái nào cũng bất ngờ! Dung mạo của ngươi đích thật rất giống Hạ thần y, nhưng ngươi nhất định không phải Tông chủ Ẩn Tông.”
“Tại sao ngươi biết?” Người đến mỉm cười nhìn Khâu lão đạo, không hiểu cho lắm: “Chẳng lẽ ngươi đã gặp qua một Tông chủ Ẩn Tông khác?”
“Cũng không có.” Khâu lão đạo lắc đầu: “Ẩn Tông đã lộ ra ngoài từ hơn trăm năm trước, ngươi cũng chỉ mới bốn mươi, làm sao có thể là Tông chủ Ẩn Tông được.”
Người đến chỉ tay vào đám người ông cụ tóc trắng: “Chỉ dựa vào lý do này thật sự không đủ. Chẳng lẽ Tông chủ Ẩn Tông không thể có truyền thừa?”
“Đủ rồi.” Khâu lão đạo mỉm cười: “Lão đạo cũng không phải cảnh sát, chứng thực suy đoán của mình cũng không cần chứng cứ rõ ràng.”
“Thú vị đây.” Người đến vỗ một chưởng về phía Khâu lão đạo, nói tiếp: “Nhậm chướng giáo thật quá hăng hái, lại dịch dung thành người khác, diễn một trò hay cho chúng ta xem.”
Nghe xong, ông cụ tóc trắng không khỏi ngẩn người. Khâu lão đạo trước mắt là Nhậm chưởng giáo, vậy vừa rồi người ông ta đánh bay là ai?
“Rác rưởi thì không cần ném loạn, nếu không, sẽ làm hư hoa cỏ trong vườn mất.” Lúc này, một người bước đến từ hậu viện, trong tay còn ôm theo Nhậm chưởng giáo đã hôn mê, tiện tay ném xuống đại sảnh: “Tại sao các ngươi còn chưa đánh nhau, hại ta chờ đến mất kiên nhẫn.”
Ông cụ tóc trắng như phát mộng. Vị Nhậm chưởng giáo không rõ sống chết nằm dưới đất chính là sát thủ che mặt mà bọn họ phái đi trước đó, còn người bước ra chính là Hạ Thiên.
“Hậu viện không phải do Độc Đằng ma nữ khống chế sao, tại sao lại như thế này?” Hải đại hòa thượng vô cùng ngạc nhiên.
“Nữ nhân kia đương nhiên đã bị xử lý rồi.” Thạch Thuần cũng từ hậu viện vọt ra, vô cùng khó chịu: “Dám giả mạo bổn cô nương. Đánh chết nàng ta là quá tiện nghi cho nàng ta rồi.”
Đằng sau còn có Trương Minh Đà và Ninh Nhụy Nhụy, vừa nhìn là biết bọn họ không có chuyện gì.
“Đây chính là đại cục đã định mà các ngươi đã nói?” Vị Tông chủ Ẩn Tông cười lạnh không thôi nhìn chúng tán tu: “Thật sự là một đám phế vật.”
“Chúng ta nhất định có nội ứng, nếu không, tại sao bọn họ lại có thể ứng đối một cách tự nhiên như thế.” Ông cụ tóc trắng trong nháy mắt nhận ra vấn đề: “Bây giờ chỉ có Hồng Chỉ Tán và Tiên Hải Tiên Ni còn chưa quay về. Nội ứng tuyệt đối là một trong hai người này.”
“Chính là Tô Mộng Lệ.” Tông chủ Ẩn Tông thở dài, thất vọng lắc đầu: “Ban đầu, ta cứ tưởng nàng ta là người có tài, cho nên bổn tông chủ biết rõ nàng ta là gian tế Thiên Cung phái đến, nhưng vẫn chứa chấp nàng ta như cũ. Ai có thể nghĩ đến nàng ta lại có một chân với Hạ Thiên ngươi.”
“Ngươi đừng có ăn nói lung tung. Nếu không, ta đánh ngươi đấy.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta và nàng ta chẳng có liên quan gì đến nhau cả. Nàng ta cũng chẳng mật báo gì với ta.”
Tông chủ Ẩn Tông tươi cười nhìn Hạ Thiên, trêu chọc: “Ngươi nhìn thấy ta, chẳng lẽ trong lòng không hiếu kỳ sao?”
“Ngươi chẳng qua chỉ là một tên ngốc, có gì có thể hiếu kỳ chứ?” Hạ Thiên nhếch miệng khinh thường.
Tông chủ Ẩn Tông thản nhiên hỏi: “Tướng mạo của chúng ta rất giống nhau, trong đó tất có nguồn gốc, ngươi tuyệt không muốn biết?”
“Không muốn biết, cũng chẳng có hứng thú muốn biết.” Hạ Thiên đáp: “Nhưng cái tên ngớ ngẩn ngươi lại làm hỏng dung nhan anh tuấn của ta, cho nên, ngươi nên đổi khuôn mặt khác đi.”
Tông chủ Ẩn Tông lắc đầu: “Không thể nào! Phụ mẫu ban tặng, tuyệt không dám vọng động.”
“Vậy ngươi đi chết đi.” Hạ Thiên cũng lười cò kè mặc cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận