Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3549: Ngươi thua ta là do trời định

Hoàng Y lại hỏi: “Bọn họ đâu rồi? Ta phải đích thân cảm ơn bọn họ mới được.”
“Không cần đâu.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Bọn họ đang đi canh gác hai cửa ra vào một trước một sau rồi.”
“Như vậy quá nguy hiểm.” Ánh mắt Hoàng Y trợn tròn, lập tức nhắc nhở Hạ Thiên: “Hắn ta bị thương, nhất định là muốn chạy trốn thật nhanh. Bọn họ canh giữ lối ra, tuyệt đối sẽ phải bị xung kích rất lớn, thật sự quá nguy hiểm.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Tuyệt không nguy hiểm, bởi vì con cá chạch đó hoàn toàn trốn không thoát.”
Hắn vừa nói xong, con cự long màu xanh đen đã cuồng nộ lao đến chỗ Hạ Thiên và Hoàng Y: “Ngươi dám làm hỏng răng của ta, ta sẽ giết ngươi.”
“Ta đứng đây hoan nghênh ngươi đến giết.” Hạ Thiên vẫn lười biếng như cũ, lại còn trào phúng: “Để xem ngươi có bản lãnh hay không.”
Bành!
Hạ Thiên chỉ nhẹ nhàng khoát tay đã ngăn lại con cự long đang cuồng bạo.
Khí kình khổng lồ xung kích xung quanh, lòng đất vang lên từng tiếng nổ.
“Không thể nào.” Ánh mắt màu đỏ con cự long màu xanh đen lộ ra vẻ khó tin: “Ngươi chẳng qua chỉ là Kim Đan, ta cũng là Kim Đan, nhưng chúng ta là linh mạch trời sinh, linh khí trời sinh dồi dào, kình lực phá vỡ núi, tại sao lại không đánh lại một phàm nhân nho nhỏ như ngươi chứ.”
Hạ Thiên cười nói: “Bởi vì ta là thiên tài vô địch của nhân loại, còn ngươi là linh mạch ngu xuẩn nhất.”
‘Ta không tin.” Con ngươi cự long xanh đen co rụt lại, oán giận trong lòng thật sự khó tiêu. Hắn ta bỗng nhiên phát lực, phun ra linh lưu như dung nham về phía Hạ Thiên.
Dòng linh khí giống như dung nham, đơn giản còn muốn nóng hơn dung nham gấp trăm lần, đốt cháy phạm vi mấy trăm dặm xung quanh Hạ Thiên.
“Ha ha, ngươi nổ đến như vậy, nhưng vẫn bị bổn tôn chủ một hơi thổi đến hôi phi yên diệt.” Trong lúc cự long xanh đen đang đắc ý, một bóng người vọt đến đỉnh đầu của hắn ta.
Cự long màu xanh đen cười lạnh: “Bây giờ ta là linh mach thân rồng, cơ thể không bị phá vỡ, quả đấm của ngươi ngay cả một vảy rồng của ta cũng không đả thương được.”
Hạ Thiên khó chịu mắng to: “Ta đã nói với ngươi rồi, miệng ngươi thối quá, ngươi chết đi cho ta.”
Một quyền.
Vô cùng đơn giản.
Không có bất kỳ sức tưởng tượng nào.
Thậm chí tốc độ cũng rất chậm.
Cự long mở to hai mắt, cảm nhận được một điềm báo xấu, nhịp tim trì trệ, giống như ngày chết sắp đến.
Bành.
Nắm đấm không hề lệch tâm đánh trúng mi tâm cự long màu xanh đen.
“A!”
Cự long xanh đen kêu thảm một tiếng, thân hình rạn nứt từng khúc, vô số ánh sáng màu đỏ, màu xanh, màu đen từ trong kẽ nứt lan tràn ra.
“Không, ta không thể nào thua được. Ta không thể thua.” Cự long xanh đen nổi giận gầm lên một tiếng, con ngươi tàn nguyệt màu đỏ bỗng nhiên biến thành trăng tròn, lấp đầy kẽ nứt lại.
Hoàng Y nhìn thấy cảnh tượng này, không thể không cảm thán: “Hắn ta quả nhiên không mạnh hơn ta quá nhiều. Lúc trước, ta nên nhường cơ hội hóa hình cho hắn ta, có lẽ sẽ không có các loại phiền phức phát sinh sau đó.”
“Vậy ngươi cũng nên đi chết đi.” Hạ Thiên không thèm quay đầu lại, bĩu môi nói: “Mấy lời nói nhảm này, thật không có tiền đồ gì cả.”
Hoàng Y: “…”
“Cho dù ngươi lợi hại như thế nào, ngươi cũng chỉ là phàm nhân mà thôi.” Cự long màu xanh đen hiển nhiên muốn đánh cược một lần cuối, lời nói ra đều mang theo ý điên cuồng: “Ta là linh mạch Hoàng Sơn, ta là Xích Nguyệt Ma Tôn, cho dù không dung hợp được, cho dù còn có chút thiếu sót, cũng không có khả năng thua ngươi.”
“Ngươi thua ta chính là thiên định.” Hạ Thiên cười nói.
Cự long màu xanh đen khịt mũi coi thường: “Đánh rắm, cái gì trời quyết định. Ai là trời, ngươi sao?”
“Đúng, ta chính là trời.” Hạ Thiên nghiêm túc tự giới thiệu mình: “Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Nếu ngươi là trời, ta chính là lão tử của trời.” Cự long xanh đen mắng một tiếng: “Thiên ý là do ta, ngươi chỉ là giun dế cũng xứng nói chuyện với trời. Đi chết đi.”
Hạ Thiên lắc đầu, giữa ngón tay lập tức lộ ra một cây ngân châm, nói với cự long màu xanh đen: “Nếu ngươi không tin, vậy ta cho ngươi nếm thử tư vị của Châm Ngoại Châm. Châm này có thể trợ linh mạch hóa hình, đồng thời cũng có thể khiến các ngươi đan bại hình tiêu.”
“Nói mà không biết ngượng miệng. Ngươi chỉ là phàm nhân, sao có thể có được loại năng lực đó.” Cự long màu xanh đen tất nhiên không tin, ánh sáng màu đỏ nổi lên toàn thân, gầm thét vọt tới Hạ Thiên: “Trừ phi ngươi là người do trời chọn, hóa thân của pháp tắc, người phát ngôn của ý chí trái đất…”
Hạ Thiên không nói thêm câu nào, chỉ vận băng hỏa linh khí rót vào bên trong Định Hải Thần Châm châm vào cự long màu xanh đen đang lao đến.
Cây kim nho nhỏ.
Đối mặt với cự long khổng lồ như núi.
Thấy thế nào cũng nhất định phải thua.
Nhưng người cầm châm lại là Hạ Thiên, vậy thì không nhất định.
Một vòng trăng tròn màu đỏ nổi lên sau lưng cự long, muốn nhuộm Hạ Thiên thành màu đỏ luôn.
Bỗng nhiên, một kim quang sáng lên từ cây kim.
Chỉ nhẹ nhàng lóe lên nhưng lại đâm rách vòng trăng tròn màu đỏ.
Tiếp theo, con cự long màu xanh đen từng chút từng chút một bị Định Hải Thần Châm hấp thu.
“Không, ta khổ tu ngàn vạn năm cũng không làm áo cưới cho một phàm nhân như ngươi.” Mắt cự long màu xanh đen chảy ra máu tươi, kinh hoảng hô to: “Ma chủ, mau cứu ta, cứu ta. Ta là tôi tớ trung thành nhất của ngươi, ta là… A!”
Lời còn chưa nói hết, hắn ta đã vèo một tiếng, biến mất không thấy.
Bên trên Định Hải Thần Châm nổi lên hoa văn một con rồng xanh đen giao nhau.
“Sao?” Hạ Thiên có chút ngoài ý muốn nhìn cây châm: “Ai đã động tay vào cây kim của ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận