Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3066: Ai là thần y chân chính?

“Được rồi, dừng lại đi, không nói đề tài này nữa.” Ngải Luân thiếu chút nữa bị sặc nước trà. Ông khoát tay nói: “Tóm lại chuyện chính là như vậy. Thịnh hội y học, ngươi đại diện cho Quỷ Y Môn, thay mặt xả tức cho Trương Minh Đà. Hai người đại diện cho âm Y Môn, tận lực tiến vào vị trí trước ba, sau đó đến trung tâm cổ địa điều tra, phá giải tất cả bí mật, chân tướng, quỷ dị bên trong. Có như vậy, ta mới có thể mang theo nhị sư nương các ngươi rời khỏi Nam Cương mà sống.”
Hạ Thiên vẫn thái độ tùy ý, thản nhiên nói: “Điều này đơn giản thôi.”
“Ta thật sự rất muốn biết bên trong cổ địa có gì.” Y Tiểu Âm gật đầu. Hai mươi năm trước, nàng và lão môn chủ đã từng đến đó một lần, chữa bệnh cho người nào đó, nhưng cuối cùng lão môn chủ lại mang theo nàng bỏ trốn mất dạng. Khi đó nàng còn nhỏ, không biết chuyện gì xảy ra. Dù không tính là khúc mắc nhưng tốt nhất nên tìm hiểu cho rõ ràng.
“Cũng không còn việc gì nữa.” Ngải Luân đứng dậy, duỗi lưng một cái: “Ta còn có việc phải đi trước.”
Hạ Thiên nói: “Nhị sư phụ, ông đến đây chỉ để nói mấy chuyện này?”
“Chỉ chuyện này thôi.” Ngải Luân ngáp một cái, chậm rãi bước ra cửa: “Ta ở đây một tháng rồi, nếu các ngươi có chuyện gì, các ngươi có thể đến căn nhà gỗ sườn núi phía Bắc tìm ta.”
Nói xong, Ngải Luân bước ra ngoài, nhảy lên, hai ba lần là biến mất khỏi tầm mắt.
Không hổ danh là đệ nhất sát thần trên thế giới năm đó. Mặc dù bây giờ ông đã lớn tuổi nhưng công phu ngược lại càng tinh thuần, chỉ cần không đụng phải tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ trở lên, trên cơ bản vẫn có thể tung hoành tới lui, không có vấn đề gì cả.
“Tiếp theo, chúng ta nên làm gì?” A Cửu hỏi.
Y Tiểu Âm mỉm cười: “Thế ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta cảm thấy chúng ta nên ngủ một giấc thật ngon.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Dưỡng đủ tinh thần, ngày mai mới có thể dạy cho đám ngu ngốc kia một bài học.”
“Ngươi nghĩ hay lắm.” Ban đầu A Cửu còn không hiểu tâm tư bẩn thỉu của Hạ Thiên. Nàng nhìn hắn, nói: “Ta cảnh cáo ngươi, tuyệt đối đừng làm loạn. Ta và Y tỷ tỷ cũng không phải loại người tùy tiện. Những thứ thất loạn bát tao mà ngươi đang nghĩ trong đầu, tốt nhất nên ném đi cho ta.”
Hạ Thiên kinh ngạc nhìn A Cửu: “Cửu nha đầu, nàng đang nói cái gì vậy? Ta chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Nàng nói thất loạn bát tao là chỉ cái gì? Nàng có thể nói cụ thể với ta một chút được không?”
“Có quỷ mới tin ngươi.” A Cửu xấu hổ không thôi, nhấc chân đạp Hạ Thiên: “Mặc kệ ngươi, ta ra ngoài dạo chơi, không muốn ở cùng với lưu manh ngươi nữa.”
Nói xong, A Cửu chạy vội ra ngoài. Nàng đi được một lát, phát hiện Hạ Thiên không đi theo, lập tức nổi lòng ghen tỵ. Quả nhiên thị nữ kém hơn tiểu thư. Cái đồ lưu manh đó nhất định đang làm chuyện xấu với Y tỷ tỷ. Chỉ là nàng đã hờn dỗi chạy ra ngoài, cũng không tiện chạy về. Nếu chẳng may gặp được cảnh đó, thế thì lại càng lúng túng.
“Vị tiểu thư này, bần đạo nhìn khí sắc của ngươi không tốt, nhất định là có chuyện khó nói đúng không?”
Đang trong lúc A Cửu do dự muốn đi đâu đó, một nam nhân trung niên mặc trang phục đạo sĩ bỗng nhiên tiến lên phía trước, lên tiếng chào hỏi.
A Cửu nguýt ông ta một cái, tức giận nói: “Ngươi mới là có chuyện khó nói đấy.”
“Này tiểu thư, ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm. Bần đạo cũng không có ý muốn trêu ghẹo ngươi. Nếu có gì mạo phạm, ta xin lỗi.”
Đạo sĩ trung niên xin lỗi A Cửu xong, lập tức tự giới thiệu mình: “Bần đạo Thôi Tồn Ý, đạo sĩ Lao Sơn, đạo hiệu Tồn Cơ, cũng là một y sư. Vừa nãy ta từ xa quan sát gương mặt tiểu thư có khí sắc tích tụ, nhìn kỹ lại, khả năng trên người có bệnh tật, cho nên ta mới lên tiếng nhắc nhở.”
A Cửu thở dài: “Vậy ngươi có biết thật ra ta cũng biết y thuật hay không, hơn nữa ta còn quen với hai thần y một nam một nữ đương thời.”
“Ồ, chẳng lẽ ý của ngươi là ngươi quen với sư phụ và sư cô của ta?” Thôi đạo trưởng cười ha hả, hưng phấn nói: “Sư phụ ta Ích Dương Tử, sư cô ta Hoa Dược Tiên, tu vi y đạo tinh thâm, cứu người không đếm xuể, đích thật xứng đáng với danh hào thần y.”
“Ta chưa từng nghe nói hai người kia.” A Cửu sầm mặt lại, giải thích: “Ta nói không phải là bọn họ.”
“A Di Đà Phật, hai vị thần y đương thời mà vị nữ thí chủ này nói tất nhiên không phải hai người kia.” Một hòa thượng trung niên mập mạp bước đến: “Đương nhiên là Độ Ách đại sư và Định Dật sư thái xuất thân từ Thiếu Lâm Tự ta.”
A Cửu vẫn sa sầm nét mặt. Nàng cũng chưa từng nghe qua hai người này.
“Không đúng, nam thần y chân chính là Thần Đao Trương Trọng Tuyền của Đao Y Môn ta….”
“Đánh rắm! Một kẻ chỉ biết cắt nhọt, tính là thần y gì chứ?”
Rất nhanh có người phản đối, quát lớn: “Thần y chân chính chính là Hội trưởng Hỏa Y Hội Hồ Thính Tâm.”
“Đúng là nhảm nhí, hẳn là Chưởng môn Tào Tuyền Cơ của Thảo Y Môn ta…”
A Cửu phát mộng. Nàng đạp phải ổ y sư rồi. Mặc dù lần này Nam Cương có rất nhiều y sư đến tham dự, nhưng đa số đều ở lại khách sạn hoặc nhà nghỉ do Nam Cương bố trí, không nghĩ đến trên đường lại có nhiều y sư đến như thế, chủng loại còn rất phức tạp.
“Tất cả im miệng cho ta.”
Một tiếng hét lớn bỗng dưng vang lên, chấn kinh tất cả mọi người.
“Chân chính xứng đáng thần y chỉ có hai người.” Người đến cao giọng quát: “Đó chính là Hạ Thiên của Quỷ Y Môn, còn có Y Tiểu Âm của âm Y Môn. Những người khác đều là cẩu thí. Nếu không phục, tất cả cũng phải im cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận