Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3444: Chẳng lẽ còn có loại cực phẩm hơn?

“Ta dạy con gái của mình, liên quan gì đến ngươi?”
Cha của Nhiếp Tiểu Lý bị Hạ Thiên chọc giận, lớn tiếng quát tháo: “Ngươi thì tính là gì mà cũng xứng nói chuyện với ta ở đây? Ngươi cút ra ngoài cho ta.”
“Lão đầu, ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Hạ Thiên khó chịu nhếch miệng nói.
“Ngươi còn dám nói năng lỗ mãng với ta, ngươi đúng là không có giáo dục.” Ánh mắt cha của Nhiếp Tiểu Lý không che giấu sự chán ghét, lại càng không kiên nhẫn với Nhiếp Tiểu Lý: “Ngươi xem bạn của ngươi là gì kìa? Đúng là thô bỉ không chịu nổi, nào phong độ nhẹ nhàng giống như Chiêm công tử chứ?”
Hạ Thiên lười biếng nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Vợ tiếp viên hàng không, cha ngươi là liếm chó cho Chiêm công tử hay sao vậy?”
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Cha của Nhiếp Tiểu Lý tức đến mức thiếu chút nữa thăng thiên. Ông ta sống hơn năm mươi năm, đây là lần đầu tiên có người dám nói ông ta như thế. Ông ta liền mắng Nhiếp Tiểu Lý: “Tiện nhân kia, ngươi nhìn thấy người khác mắng cha mình mà còn thờ ơ như thế sao? Ta không có loại con gái ăn cây táo rào cây sung như ngươi.”
“Ngoại trừ bức con gả cho Chiêm Văn Bân, cha có khi nào tận trách nhiệm của một người cha hay chưa?” Nhiếp Tiểu Lý cũng chẳng có tình cảm gì đối với người cha này: “Hơn nữa, nếu không phải Chiêm Văn Bân trả tiền nợ đánh bạc cho cha, đến bây giờ cha cũng không dám lộ diện ra ngoài.”
Cha của Nhiếp Tiểu Lý tên thật là Nhiếp Trường Thắng. Tuy nói xuất thân từ vọng tộc Hoàng Sơn, nhưng từ nhỏ đã là một hoàn khố bất học vô thuật. Ăn chơi cá cược gái gú bài bạc hút sách cái nào cũng có đủ, chẳng khác nào một bộ túi da không lớn.
Cho dù lập gia đình, sinh được một trai một gái nhưng ông ta vẫn lang thang hàng đêm bên ngoài, mặc kệ vợ con sống chết ra sao.
Từ nhỏ, Nhiếp Tiểu Lý đã không gặp cha mình thường xuyên, cũng không hưởng thụ được tình thương của một người cha, tất nhiên cũng chẳng có cảm giác gì với ông, ngược lại trong lòng còn sinh ra chán ghét.
Chỉ là mẹ của nàng chết sống cũng không chịu ly hôn với ông chồng cặn bã nam này, nàng cũng không còn cách nào cả.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì.” Nhiếp Trường Thắng bị chọc vào chỗ đau, sắc mặt đỏ lên, phẫn nộ quát: “Ta là cha của ngươi, là cha ruột đấy. Ngươi dám nói với ta như vậy, ngươi đúng là bất hiếu.”
Nói xong, ông ta bất mãn trừng mắt nhìn vợ của mình, quát mắng: “Lão thái bà ngươi, ngươi chỉ biết đứng đó xem kịch thôi sao? Ta bị con gái mắng, ngươi vui lắm đúng không?”
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý im lặng, không biết làm sao, đành phải nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Tiểu Lý, hôm nay là ngày vui, con cũng đừng cãi nhau với ông ấy.”
“Đúng vậy, ba của ngươi tìm cho ngươi một nhà chồng tốt, ngươi nên cảm ơn ta mới đúng.” Nhiếp Trường Thắng nghe xong, chẳng những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn giành công: “Phu nhân hào môn còn không ngon hơn tiếp viên hàng không sao?”
“Chỉ biết cáu gắt với vợ với con, cha đúng là anh hùng thật.” Nhiếp Tiểu Lý thản nhiên nói: “Nếu cha cũng dám dùng giọng điệu như vậy nói với đám chủ nợ của cha, con sẽ coi trọng cha hơn một chút.”
Nhiếp Trường Thắng tức giận đến mức méo cả miệng, chỉ vào Nhiếp Tiểu Lý há miệng định mắng.
“Được rồi, bớt tranh cãi đi.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý vội vàng thuyết phục: “Mọi người đừng nóng giận, chính sự quan trọng hơn.”
Nhiếp Tiểu Lý nghi ngờ hỏi: “Chính sự? Chính sự gì?”
“Chồng, ngươi nói đi.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý do dự một chút, sau đó quay sang nhìn Nhiếp Trường Thắng.
Nhiếp Trường Thắng cười lạnh, khó chịu nói: “Bây giờ mới nghĩ đến ta sao? Đồ đang ở chỗ ngươi, bên trên cũng dặn dò đưa cho ngươi, tất nhiên là do ngươi nói, liên quan gì đến ta chứ.”
Nói xong, ông ta bực bội móc một điếu thuốc từ trong túi áo ra, không chút kiêng kỵ mà đốt thuốc.
“Nơi này không cho phép hút thuốc. Nếu cha muốn hút thuốc, cha đến khu dành cho hút thuốc lá đấy.” Nhiếp Tiểu Lý cau mày, bất mãn nói.
“Con mẹ nó ngươi còn già mồm à?” Lửa giận Nhiếp Trường Thắng một lần nữa bị nhóm lên. Ông ta quát: “Lão tử muốn hút ở đây đấy, thế nào?”
Lúc này, Ninh Thụy Thần nhịn không được liền châm chọc: “Vừa rồi còn nói người khác không có tố chất, bây giờ xem ra, tố chất của ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt. Không hút thuốc tại nơi công cộng là lẽ thường tình, cũng là tôn trọng cơ bản nhất đối với người khác.”
“Ranh con, ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Nhiếp Trường Thắng kẹp điếu thuốc, hung hăng trừng mắt với Ninh Thụy Thần: “Ta hút đấy, ngươi làm gì được ta?”
Nhiếp Trường Thắng hít một hơi thật sâu, sau đó há miệng phun khói vào mặt Ninh Thụy Thần.
“Thích hút thuốc đúng không? Vậy thì ngươi hút cho đã đi nhé.” Hạ Thiên cười nói.
“Khụ khụ khụ…”
Kết quả, khói không thể phun ra ngoài được, ngược lại còn tiến vào trong khí quản của ông ta. Nhiếp Trường Thắng lập tức ho khan kịch liệt, cả gương mặt đỏ bừng lên.
“Ta bảo ngươi bớt hút thuốc rồi, ngươi lại không chịu nghe lời. Bây giờ sặc rồi đấy.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý đau lòng, lập tức tiến lên hỗ trợ, đỡ Nhiếp Trường Thắng tạm thời rời đi.
“Tiểu Lý, tại sao ngươi lại có người cha cực phẩm như thế chứ?” Ninh Thụy Thần lắc đầu, nói với Nhiếp Tiểu Lý.
Nhiếp Tiểu Lý không nhịn được thở dài: “Được rồi, không nhắc đến ông ấy nữa.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Cái này cũng chưa nói đến cực phẩm, chỉ có thể nói là ngu ngốc bình thường.”
“Ồ, chẳng lẽ còn có loại cực phẩm hơn?” Ninh Thụy Thần có chút kinh ngạc.
“Có, ngươi đấy.” Hạ Thiên thuận miệng đáp.
Ninh Thụy Thần sửng sốt một chút, sau đó cười xấu hổ: “Anh rể, ngươi còn trêu chọc ta nữa.”
“Ta chưa từng trêu chọc.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Nhưng ngươi có kỳ hoa hay không cũng chẳng liên quan đến ta, ta cũng lười truy cứu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận