Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3691: Chẳng lẽ nàng ấy cũng là nữ nhân của ngươi?

Lâm Tuấn Nghĩa muốn chính là phản ứng này. Mặc kệ nói đúng cái gì, trước tiên cứ thu hút sự chú ý của người khác đã: “Được, vậy thì ta xin phép nói thẳng. Từ tiểu thư tiếp quản Tề gia, sau đó lại trịnh trọng tổ chức Đông Nam tiên hội, thật ra là muốn thống nhất thế lực tu tiên giới Đông Nam, để mọi người đừng giống như trước, loạn thành năm bè bảy mảng. Tuy nhiên, đám người kia vốn là bùn nhão không dính lên tường, thường ngày tự do đã quen, làm sao có thể nghe người ta hiệu lệnh chứ?”
Bạch Tiêm Tiêm vẫn còn chưa biết rõ đối phương nói cái gì, cũng không tiện hỏi hắn ta, đành phải nghe hắn ta nói tiếp.
“Ở Đông Nam này, thế gia truyền thừa ngàn năm không ít, nhưng có thể một lòng với Tề gia, chỉ sợ càng lúc càng ít.” Lâm Tuấn Nghĩa vừa nói vừa quan sát biểu hiện trên nét mặt Bạch Tiêm Tiêm, cảm thấy đã đến lúc, liền nói: “Người duy nhất đáng tin cậy cũng chỉ có Lâm gia Phù Lương, cũng chính là nhà ta.”
Bạch Tiêm Tiêm nghe xong, lập tức lên tiếng: “Cửu tỷ tỷ cũng đã nói, Lâm gia chính là một trợ lực cho tỷ ấy.”
“Nàng ấy nói đúng.” Lâm Tuấn Nghĩa xem câu nói này trở thành ám chỉ của Bạch Tiêm Tiêm, lòng tin lại càng nhiều hơn: “Tuy nhiên, thế lực và tư lịch của Lâm gia và Tề gia vốn không giống nhau, dựa vào cái gì để Lâm gia làm trợ lực cho Tề gia chứ?”
Bạch Tiêm Tiêm suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nếu chuyện này thành công, Lâm gia các ngươi cũng sẽ có chỗ tốt rất lớn.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng danh không chính ngôn tất thuận.” Lâm Tuấn Nghĩa thấy Bạch Tiêm Tiêm còn chưa hiểu ám chỉ trong lời nói của hắn ta, không khỏi nhắc nhở: “Vẫn là câu nói kia, mấy chuyện này Lâm gia ta cũng có thể làm, dựa vào cái gì mà phải phụ thuộc Tề gia chứ. Trừ phi Lâm gia có lý do nhất định phải giúp Tề gia, hoặc Lâm Tề hai nhà trở thành một nhà.”
Ánh mắt Bạch Tiêm Tiêm ngưng lại, kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn cưới dì Tề Ngữ Thi à?”
Phốc! Lâm Tuấn Nghĩa nói khô cả họng, đang định nhấp một ngụm nước trà cho trơn cổ, nghe Bạch Tiêm Tiêm nói, không khỏi phun cả ngụm nước ra ngoài: “Khụ khụ khụ!”
Một lát sau, hắn ta mới đặt chén trà xuống, bất mãn nói: ‘Ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Ta cưới nàng ta làm gì?”
“Không phải ngươi vừa mới nói muốn biến hai nhà Tề Lâm thành một nhà sao?” Bạch Tiêm Tiêm hỏi lại.
“Tuổi tác của nàng ta đủ làm mẹ của ta đấy.” Mặc dù Lâm Tuấn Nghĩa cũng thèm muốn cơ thể của Tề Ngữ Thi, nhưng nói đến cưới nàng, vẫn thôi đi. Gu của hắn ta không mặn.
Bạch Tiêm Tiêm bỗng nhiên tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Tuấn Nghĩa: “Chẳng lẽ ngươi đánh chủ ý vào Cửu tỷ tỷ?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Lâm Tuấn Nghĩa lắc đầu. Ở Hàn Nguyệt Lâu cách đây không lâu, hắn ta đã chứng kiến sức mạnh của Hạ Thiên: “Nàng ấy là nữ nhân của Hạ Thiên, ta làm sao dám chọc vào?”
“Vậy thì chỉ còn Tề tam tiểu thư.” Bạch Tiêm Tiêm nhớ đến Tề gia vẫn còn một nhân tuyển tương đối thích hợp: “Nhưng nàng ấy nói nàng ấy không thích ngươi. Nàng ấy dự định ra nước ngoài du học, ngươi không có cơ hội đâu.”
Lần này Lâm Tuấn Nghĩa nhịn không nổi nữa, cũng lười ám chỉ đi ám chỉ lại, trực tiếp nói thẳng: “Ta nói là ngươi đấy.”
“Ta?” Bạch Tiêm Tiêm ngẩn ra: “Ta không phải người của Tề gia.”
“Ta biết ngươi không phải người của Tề gia.” Lâm Tuấn Nghĩa nói: “Nhưng ngươi và Từ gia chủ có quan hệ mật thiết mà, đúng không?”
Bạch Tiêm Tiêm gật đầu: “Đúng, Cửu tỷ tỷ rất tốt với ta.”
“Vậy là được rồi.” Lâm Tuấn Nghĩa mỉm cười tự đắc: “Khi A Cửu trở thành gia chủ đương thời của Tề gia, ngươi lại có quan hệ thân thiết với nàng ấy, chỉ cần ta cưới ngươi, Lâm gia tất nhiên sẽ có lý do dốc hết toàn lực giúp Tề gia, vẹn cả đôi bên, không phải quá tốt sao?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Bạch Tiêm Tiêm trực tiếp từ chối: “Ta đã có vị hôn phu rồi.”
Lâm Tuấn Nghĩa nghe xong, gương mặt hiện lên sự khinh thường: “Thì tính sao? Chẳng lẽ vị hôn phu của ngươi ưu tú hơn ta? Ta là chủ nhân tương lai của Lâm gia, nắm giữ tài phú vô tận, đủ cho ngươi sống một cuộc đời vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực.”
“Thật ngại quá, ta không có hứng thú với ngươi.” Bạch Tiêm Tiêm lắc đầu, biểu hiện cũng dần dần lạnh lại: “Còn nữa, ngươi tốt nhất nên thu lại suy nghĩ này. Nếu không, ta không đảm bảo ngươi có thể sống lâu đâu.”
“Ha ha, thú vị thật.” Lâm Tuấn Nghĩa bị khơi dậy nhục dục thích chinh phục. Hắn ta chỉ vào Bạch Tiêm Tiêm: “Bạch tiêu thư, có thể ngươi còn chưa hiểu rõ ta lắm. Mấy lời uy hiếp này đối với ta mà nói chẳng có tác dụng nào đâu. Ta muốn theo đuổi ngươi thì nhất định sẽ theo đuổi. Ngươi không có khả năng trốn được đâu.”
Bạch Tiêm Tiêm thản nhiên nói: ‘Ngươi đừng tự cho là đúng. Nếu không, ngươi sẽ chết thật đấy.”
“Được, ta đứng im ở đây đấy.” Lâm Tuấn Nghĩa ngạo nghễ, đứng trước mặt Bạch Tiêm Tiêm: “Ta để cho ngươi đánh đấy, để ta xem ngươi có đánh chết được ta không. Nếu không đánh chết được ta, vậy ngươi gả cho ta… Phốc.”
Lời còn chưa nói hết, Lâm Tuấn Nghĩa bỗng nhiên cảm thấy trái tim tê rần, há miệng phun ra một ngụm máu.
Tiếp theo, hắn ta cảm nhận được tim của mình bị người ta nắm lấy, đau vô cùng, máu cũng không ngăn được mà phun ra.
“Ngươi.” Lâm Tuấn Nghĩa hoàn toàn nghĩ không ra nữ nhân kia lại dám hạ sát thủ với hắn ta, hơn nữa còn trên địa bàn của Lâm gia.
“Dám đánh chủ ý lên nữ nhân của ta, ngươi nên nghĩ đến kết cục này.” Một âm thanh lười biếng đột ngột vang lên.
Lâm Tuấn Nghĩa nghe được âm thanh này, toàn thân phát run, xoay người nhìn lại, quả nhiên là Hạ Thiên.
“Hạ Thiên, ta, ta không có đánh chủ ý lên nữ nhân của ngươi.” Lâm Tuấn Nghĩa xụi lơ trên mặt đất, giãy dụa kể lể: “Ta vẫn luôn tôn trọng Cửu tiểu thư, không hề có suy nghĩ xấu xa này.”
Lúc này, Bạch Tiêm Tiêm mỉm cười nhào vào lòng Hạ Thiên: “Thiên ca ca, ngươi về rồi.”
“Vợ Tiêm Tiêm, tại sao nàng lại ở đây?” Hạ Thiên ôm lấy Bạch Tiêm Tiêm, thuận miệng hỏi: “Cửu nha đầu đâu?”
Lâm Tuấn Nghĩa nghe Hạ Thiên xưng hô với Bạch Tiêm Tiêm, không khỏi mở to mắt nhìn: “Chẳng lẽ nàng ấy cũng là nữ nhân của ngươi?”
Hạ Thiên ngay cả trả lời cũng chẳng muốn trả lời, ôm lấy Bạch Tiêm Tiêm lách mình rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận