Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2922: Ngươi đúng là ngu hết mức có thể

“Linh nhi, đừng trách Nhị thúc tâm ngoan. Đây là do ngươi tự tìm.” Trong lòng Phương Hồ Quân nhận định thắng bại đã phân, có lòng tốt khuyên nhủ: “Thật ra, ngươi yên tâm mà chết cũng không có gì là không tốt, còn có thể đổi lấy chút cơ hội để thở cho Bồng Lai. Đáng tiếc, ngươi cấu kết người ngoài, Nhị thúc không thể không ra tay độc ác.”
Hỏa Cửu Linh hừ lạnh, tức giận phản bác: “Nhị thúc, ngươi đừng giả bộ nữa. Ngươi chỉ muốn mượn thế Vạn Lung động thiên, trước khi cha ta xuất quan ngồi vững vị trí Chưởng môn mà thôi. Bất luận gả ta đi hay là giết ta, chẳng qua chỉ là muốn dọn sạch chướng ngại mà thôi.”
“Quả nhiên minh ngoan bất linh, vậy thì ngươi đi chết đi.” Sát cơ đột nhiên nổi lên trong mắt Phương Hồ Quân, kiếm trong tay một lần nữa ép xuống, kiếm khí gia tăng mấy lần, hiển nhiên muốn giết chết Hỏa Cửu Linh ngay tại chỗ.
Hạ Thiên ở bên cạnh nhìn thấy, khó chịu nói: “Này, đừng lãng phí thời gian nữa, mau giải quyết cái tên ngớ ngẩn này đi. Không là ta đi tìm công cụ khác đấy.”
“Gấp cái gì?” Hỏa Cửu Linh giật mình, ngoài miệng thì bất mãn nói nhưng động tác đích thật tăng lên không ít: “Lên, linh thuẫn phản xạ.”
Phương Hồ Quân vừa định chế giễu một phen, kết quả tiếng cười còn chưa vang lên, trong lòng đã dâng lên một luồng hàn khí vô danh. Không đợi ông ta kịp phản ứng, kiếm khí mênh mông bỗng dưng phản kích trở lại, trực tiếp bao phủ cả người ông ta.
“A!”
Kiếm khí cuồn cuộn, Phương Hồ Quân chỉ có thể phát ra tiếng hét thảm, sau đó không còn thở nữa. Đợi đến khi kiếm khí tiêu tán, lộ ra ngoài là một thi thể bị tàn phá không chịu nổi.
Hỏa Cửu Linh khó tin nhìn hai tay của mình: “Linh Hỏa Thuẫn của ta lợi hại như vậy sao?”
“Bớt nói xạo đi. Linh Hỏa Thuẫn của ngươi tuyệt không lợi hại.” Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Là ta dùng châm pháp tạm thời đề cao tu vi của ngươi mà thôi.”
Lúc này, Hỏa Cửu Linh cũng đã lấy lại tinh thần, nói với Hạ Thiên: “Rốt cuộc châm pháp của ngươi là gì mà lại thần kỳ như thế?”
“Châm pháp gì cũng không liên quan đến ngươi.” Hạ Thiên ghét bỏ nói: “Ngươi chỉ là công cụ của ta.”
“Công cụ thì công cụ.” Hỏa Cửu Linh vui lòng phục tùng Hạ Thiên, còn có chút cung kính: “Vậy ta nên xưng hô với ngươi như thế nào? Gọi ngươi là sư phụ à?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Đừng nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của ta. Ta chỉ có một đồ đệ, chính là Thanh Thanh nha đầu, ngươi còn chưa xứng.”
“Dù sao cũng phải có một xưng hô chứ. Ngươi còn cứu mạng ta đến mấy lần.” Hỏa Cửu Linh nghiêm túc suy nghĩ, thử thăm dò: “Gọi ngươi là ân công? Hoặc là người thần bí?”
“Khó nghe muốn chết.” Hạ Thiên thuận miệng giới thiệu mình: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Chẳng những võ công thiên hạ đệ nhất, y thuật cũng tương tự như vậy. Ngươi có thể gọi ta là Hạ thần y.”
“Hạ thần y? Gọi nghe xa lạ quá.” Hỏa Cửu Linh lắc đầu, có chút không vừa ý: “Chúng ta tính thế nào cũng là sinh tử chi giao. Nếu không xứng gọi ngươi là sư phụ, vậy thì gọi ngươi là Chưởng môn đi. Về sau ngươi chính là Chưởng môn của Bồng Lai phúc địa.”
Hạ Thiên lườm Hỏa Cửu Linh một cái: “Cha của ngươi còn chưa chết mà.”
“Không sao, không phải ngươi đang muốn đánh bại ông ấy sao?” Hỏa Cửu Linh không hề do dự: “Nếu ngươi đánh bại ông ấy, ngươi chính là Chưởng môn thiên mệnh Bồng Lai phúc địa.”
“Chẳng hứng.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Đừng nói nhảm nữa, dẫn ta đi gặp Bồng Lai Vương.”
Hỏa Cửu Linh trực tiếp quỳ xuống: “Tuân mệnh Chưởng môn.”
Hạ Thiên lười so đo ở phương diện này, đi theo Hỏa Cửu Linh.
“Tốt, tốt, tốt, hai người các ngươi quả nhiên có vấn đề.” Liệt Hỏa trưởng lão chậm rãi bước vào đống phế tích, ánh mắt vô cùng âm trầm: “Lại còn giết chết Phương Hồ Quân. Xem ra, ta đã đánh giá thấp các ngươi.”
Hỏa Cửu Linh quay lại nhìn Hạ Thiên: “Chưởng môn, người này nên xử lý như thế nào?”
“Cái này còn phải hỏi sao?” Hạ Thiên nhếch miệng. Lúc này, hắn đột nhiên nhớ đến Bạch Tiêm Tiêm, còn có Triệu Thanh Thanh. Bọn họ rất nghe lời, hơn nữa còn không khiến hắn tốn nhiều tinh lực.
“Được, vậy thì giết.” Lá gan Hỏa Cửu Linh trong nháy mắt lớn lên, vận Linh Hỏa Thuẫn nhào về phía Liệt Hỏa trưởng lão.
“Dám đùa với lửa trước mặt lão phu, ngươi đúng là can đảm.” Liệt Hỏa trưởng lão khịt mũi coi thường Hỏa Cửu Linh, đại bào vung lên, hỏa lưu cồn cuộn phun ra ngoài, trực tiếp phủ kín Hỏa Cửu Linh.
Hỏa Cửu Linh vận Linh Hỏa Thuẫn hóa thành một vòng lửa: “Thu, linh thuẫn hỏa uyên.”
Một lát sau, hỏa lưu cuồn cuộn đã bị vòng lửa hút sạch.
“Làm càn! Ngươi cũng dám hút linh hỏa của lão phu.” Liệt Hỏa trưởng lão giận tái mặt, nhấc chưởng chụp vào vai Hỏa Cửu Linh.
Hỏa Cửu Linh gan lớn không ít, không tránh né, chịu một chưởng đánh trúng, cả người bay ra ngoài, lập tức miệng phun máu tươi ngã xuống đất.
“Chưởng môn, chuyện gì xảy ra thế?” Hỏa Cửu Linh kinh ngạc nhìn Hạ Thiên.
“Ngươi đúng là ngu xuẩn, còn ngu xuẩn hơn Thanh Thanh nha đầu gấp mười lần, không, gấp trăm lần.” Hạ Thiên nhìn Hỏa Cửu Linh giống như nhìn một kẻ ngốc. Nữ nhân này ngộ tính quá kém. Hắn không khỏi có suy nghĩ muốn đổi một công cụ khác, chỉ là hiện tại không có nhân tuyển nào thích hợp, chỉ có thể lấy ra ngân châm, cách không châm cho Hỏa Cửu Linh mộ châm, rót linh khí cho nàng.
“Hừ, các ngươi chẳng có trò nào để chơi đâu.” Liệt Hỏa trưởng lão nâng song chưởng, hỏa diễm cường thịnh quấn quanh cơ thể của ông ta: “Liệt Hỏa Bôn Lôi! Các ngươi đi chết hết cho lão phu đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận