Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4283: Ngươi chỉ còn thời gian bàn giao hậu sự

“Vợ Phù Diêu, không cần quan tâm đến đám ngu ngốc đó.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Có nói tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nàng muốn đến chỗ nào đầu tiên?”
Phù Diêu Tiên Tử nói: “Đến cố hương của ta xem thế nào?”
“Được.” Hạ Thiên gật đầu.
Bách Thiên Lang có chút lúng túng đứng im tại chỗ, không biết nên mở miệng nói chuyện gì.
“Ngươi cũng đừng đi theo, nếu không, ta đánh ngươi đấy.” Hạ Thiên quay lại trừng Bách Thiên Lang một cái.
Lúc này, một bóng người từ đằng xa bay đến, sau đó gầm lên giận dữ: “Các ngươi đến đâu cũng không được, chỉ có thể đi xuống địa ngục.”
Bạch Hạc Thần Quân nhanh chóng bay về, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Tiểu tử, hôm nay ngươi nhất định phải chết. Bổn công tử không luyện hồn rút tủy ngươi, ta không phải họ Tần.”
“Ngươi muốn họ gì thì liên quan gì đến ta.”
Hạ Thiên cũng không cảm thấy kỳ quái khi người này quay về. Bởi vì hắn không bao giờ xuất ra sức mạnh lớn nhất trong lần ra tay đầu tiên. Hắn lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thật sự không muốn họ Tần, ta đề nghị ngươi nên lấy họ Cẩu, bởi vì dung mạo của ngươi rất giống chó.”
“Tốt, rất tốt.” Bạch Hạc Thần Quân giận quá hóa cười, nhấc chưởng đánh về phía Hạ Thiên: “Chết đi cho bổn công tử.”
Hạ Thiên đứng im không tránh né, thản nhiên liếc nhìn Bạch Hạc Thần Quân giống như đang nhìn một con chó hoang xông đến.
Bành.
Hạ Thiên còn chưa ra tay, Bách Thiên Lang bỗng dưng vọt đến trước mặt hắn, đưa tay đón nhận một chưởng của Bạch Hạc Thần Quân.
Phốc.
Chỉ trong nháy mắt, Bách Thiên Lang đã không chịu nổi, há miệng phun ra một ngụm máu, nhưng hắn vẫn không thối lui.
Bạch Hạc Thần Quân trợn trừng mắt nhìn Bách Thiên Lang: “Chỉ là Hợp Thể Kỳ mà cũng dám ra oai trước mặt bổn công tử. Cút ngay cho ta.”
“Ngay cả Hợp Thể Kỳ mà ngươi còn đánh không chết, ngươi cũng đừng nên đi tìm Hạ Thiên. Ngươi không phải đối thủ của hắn đâu.”
Bách Thiên Lang quát khẽ một tiếng, hiện ra thân hình sói yêu, nhờ vào đó hóa giải một phần kiếp lực: “Ta đang suy nghĩ cho ngươi, đang cứu mạng ngươi đấy.”
“Yêu tu?” Bạch Hạc Thần Quân càng thêm khinh bỉ, lấy một thanh trường kiếm từ trong túi trữ vật ra, đâm tới tim Bách Thiên Lang: “Dám cản đường bổn công tử, ngươi nhất định phải chết.”
Biểu hiện của Bách Thiên Lang có chút ngưng trọng, bởi vì hắn cảm giác được hắn không ngăn được một kiếm này.
Nhưng hắn không muốn lui.
“Mẹ nó, Hạ Thiên ngươi chính là đại tai tinh, vừa đến đã gây ra phiền phức lớn như vậy.” Bách Thiên Lang cắn răng, phóng ra yêu thân của mình, biến thành một con tuyết lang lưu quang màu trắng bạc to lớn, răng trong miệng cắn vào thanh trường kiếm: “Tuy nhiên, lão tử chính là Yêu Vương, đã nói giúp ngươi thì sẽ giúp ngươi.”
“Cạch.”
Răng sói và mũi kiếm chạm vào cùng một chỗ.
Luận độ cứng, răng sói của Bách Thiên Lang cứng hơn một bậc.
Thế nhưng, Bạch Hạc Thần Quân lại là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ. Mặc dù chỉ mới bước vào, nhưng cũng đủ tạo thành thế nghiền ép đối với Bách Thiên Lang.
Một tiếng vang nhỏ, hai răng sói của Bách Thiên Lang lập tức xuất hiện vết rách, đồng thời đứt đoạn.
“Cút.” Bạch Hạc Thần Quân thấy có được thời cơ, lập tức đạp vào bụng Bách Thiên Lang, đạp bay hắn ra ngoài.
Nương theo uy thế, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào ngực Hạ Thiên.
“Bạch Hạc Thần Quân, tuyệt đối không được giết người ở đây, sẽ không tiện giao phó với hội trưởng lão.”
Đan Trần Tử biết Hạ Thiên được Vấn Thiên Đạo Nhân mời đến, trong lòng vẫn không đành nhìn đám người Hạ Thiên cứ như vậy mà chết, vì thế hắn tiến lên ngăn cản.
“Biến đi.” Bạch Hạc Thần Quân bị sự phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc, mũi kiếm rung động đánh lui Đan Trần Tử: “Ngươi dám cản ta, bổn công tử giết chết các ngươi ngay tại chỗ.”
Đan Trần Tử đành phải ngăn cản lần nữa: “Bọn họ là khách nhân do Vấn Thiên Chí Tôn mời đến.”
“Vậy thì cũng phải chết.” Bạch Hạc Thần Quân chỉ do dự hai ba giây, nhưng rất nhanh đã bị lửa giận trong lòng đè xuống: “Hôm nay, ai đến cũng không ngăn được. Tiểu tử kia nhất định phải chết.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Ngu ngốc thì không bao giờ nhìn thấy mình có bao nhiêu cân lượng. Nếu ngươi đã chấp nhất muốn tìm cái chết như vậy, vậy cũng tiện xử lý thôi. Con người của ta từ trước đến nay rất thích thành toàn cho người khác.”
“Hừ, cố làm ra vẻ. Chết đi cho bổn công tử.”
Bạch Hạc Thần Quân vọt đến trước mặt Hạ Thiên, mũi kiếm không hề trở ngại đâm vào tim của hắn, thấu ngực mà qua.
“Kiếm cũng tạm được, đáng tiếc kiếm pháp không thuần thục, ngay cả một phần mười uy lực cũng không phát huy được.”
Hạ Thiên mặc cho trường kiếm xuyên qua tim của hắn, lại còn lười biếng phê bình: “Ngươi hẳn cũng vừa mới bước vào Độ Kiếp Kỳ, kiếp lực còn chưa hình thành, lại còn đi lòe người khác, đúng là phế vật.” “Nói nhảm nhiều quá.” Bạch Hạc Thần Quân lạnh lùng nhìn Hạ Thiên một cái, sau đó nhẹ nhàng rút kiếm: “Ngươi có tư cách gì khoa tay múa chân với bổn công tử. Tâm mạch của ngươi đã đứt, chỉ còn chút sinh cơ, ngươi nên bàn giao hậu sự đi.”
Hạ Thiên vô cùng tán đồng: “Ngươi xác thực chỉ còn lại thời gian bàn giao hậu sự, nhưng đã bị ngươi lãng phí rồi.”
“Tiểu tử, ngươi…”
Bạch Hạc Thần Quân còn muốn đâm Hạ Thiên một kiếm, kết quả phát hiện hắn không còn khí lực, kiếm trong tay cũng trượt xuống.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, vô thức cúi đầu, đột nhiên phát hiện ngực của mình bị đâm thành một lỗ thủng lớn.
Mảnh vụn của tim cùng với máu chảy xuống đất: “Không, không thể nào, bổn công tử sao lại…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận