Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2524: Cho dù có chết cũng có thể cứu về

“Ngươi mắng ai là đồ đần hả!” Nam tử dữ tợn nổi giận, bàn tay kẹp cây xì gà chỉ vào Hạ Thiên: “Đậu má thằng kia, hơi kiêu ngạo rồi đấy, nơi này là địa bàn của ông đây, có tin chỉ một câu của ta đã có thể khiến các ngươi không làm ăn nổi không!”
“Không tin.” Hạ Thiên bĩu môi nói
Nam tử đó lần nữa đánh giá tiểu tử trông bình thường, mặc áo phổ thông này, không ngờ tên này còn dám động đến hắn, tức giận nói: “Con mẹ nó, mày biết mày đang nói chuyện với ai không hả?”
“Đang nói với một đồ đần.” Hạ Thiên cười hì hì nói.
“Mẹ nó, mày ngứa da à!” Nam tử cũng không nhịn nổi nữa, quay đầu dặn dò bốn vệ sĩ theo hắn: “Lên, cho hắn một bài học!”
Bốn vệ sĩ thân mình cao to lập tức vâng lời, chậm rãi bao vây xung quanh Hạ Thiên, không cho hắn ra ngoài.
“Đúng, chính là như thế, cho hắn biết tay đi, không được buông tha Dương San.”
Nữ nhân mập mạp không hỏi hét lên, còn diễu võ dương oai với Dương San: “Để cho bọn họ biết sự lợi hại của ta!”
“Ta không muốn lãng phí thời gian với bọn hắn nữa, chồng à chúng ta đi thôi, đi tìm hai du khách kia.” Dương San sợ hành động của hai người kia sẽ chọc giận Hạ Thiên, thế là kéo Hạ Thiên định ra ngoài.
Mụ mập ú lại chắn đường của Dương San và Hạ Thiên: “Muốn đi à, không dễ thế đâu.”
Dương San cảnh cáo nàng: “Lưu Yến, Liêu tiên sinh, tốt nhất là các ngươi đừng làm như vậy, bằng không thì hậu quả rất nghiêm trọng, các ngươi không gánh được đâu.”
“Ha ha, hậu quả gì mà ta không gánh được?” Nam nhân kia đến gần Hạ Thiên, chỉ vào Hạ Thiên nói với Dương San: “Lẽ nào tên này có bối cảnh gì ghê gớm lắm?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta không có bối cảnh gì cả, có điều để xử lý đồ đần ngươi thì rất dễ dàng.”
“Thú vị, thú vị.” Nam tử không khỏi cười khặc khặc, sau đó lạnh giọng nói: “Vậy ngươi xử ta đi này, ngươi dám động đến đầu ngón tay của ông đây cũng coi như lợi hại.”
Hạ Thiên mặt không cảm xúc nhìn hắn, không làm gì chỉ đáp: “Ngươi đã là phế vật rồi.”
“Ha ha ha!” Nam tử ngẩng đầu cười ta, cảm thấy tiểu tử này không dám chống đối nhưng miệng lại rất cứng, trong lòng không khỏi khinh thường, hạ lệnh nói: “Đánh, đánh mạnh vào cho ta, đánh chết ta chịu trách nhiệm.”
Bốn vệ sĩ đó hiển nhiên đã làm nhiều việc như thế, sau khi nghe lệnh gương mặt liền lộ vẻ thích thú, một loại tâm thái chơi trò vui.
“Bộp, bộp, bộp, bộp!”
Sau khi bốn âm thanh vang lên, chỉ thấy bốn vệ sĩ kia trực tiếp bắn ra ngoài, giống như chó chết nằm trên đất, không hề động đậy tý gì.
“Mày, mày!” Nam tử dữ tợn đơ hai giây, mới hồi thần lại, kinh ngạc chỉ vào Hạ Thiên: “Mày đừng tới đây, ta chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Nhai Bàn, mày dám động đến một sợi… Á!”
Hạ Thiên còn chưa động thủ thì cơ thể của nam tử kia đã mềm nhũn, lập tức đổ rạp ra đấy, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
“Cậu họ, cậu sao thế!” Nữ nhân mập mạp thấy nam tử kia ngã xuống liền nhào đến khóc to, đáng tiếc lại không có tác dụng gì, nàng hét lên với Hạ Thiên và Dương San: “Giết người rồi, các ngươi đã giết cậu họ ta, phải báo cảnh sát!”
Dù hét như thế nhưng nữ nhân đó lại nhào qua, muốn túm lấy cổ áo của Dương San.
“Rầm!”
Hạ Thiên đương nhiên không khách khí cho nàng ta một phát.
“Chồng à, đừng đá chết nàng ta.” Dương San biết sự lợi hại của Hạ Thiên, vội vàng kêu lên rồi bổ sung: “Vẫn nên mang nàng ta lên núi tìm người thôi.”
“Yên tâm, cho dù chết ta cũng có thể cứu về.” Hạ Thiên không để ý nói.
Dương San tiến lên dìu nữ nhân đó, trịnh trọng nói: “Lưu Yến, ta không có thời gian chơi với ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì ta cũng lười hỏi.”
“Có điều bây giờ ngươi phải đi với ta một chuyến, dọc theo tuyến đường trước đó ngươi đi cứu du khách bị mất tích về, bằng không hậu quả ngươi tự chịu.”
Mụ mập đó cũng biết sợ, lồm cồm bò dậy xông ra ngoài: “Ta, ta dẫn đường.”
Hạ Thiên ôm Dương San đi theo sau mụ mập.
Sau khi ra khỏi homestay, nữ nhân đó cũng không dám yêu cầu cái gì, run rẩy lao lên đỉnh núi.
Thật ra Hạ Thiên cũng muốn biết đỉnh núi mà mấy người đã đến, cho dù là đỉnh núi nào thì chắc chắn không phải đỉnh Thanh Phong Sơn.
Homestay ở trên sườn núi, không bao lâu đã đi đến nơi sương mù dày đặc, nơi này chính là phạm vi bị kết giới bao phủ.
Mụ mập đương nhiên không thể xuyên qua sương mù lên đỉnh núi, có điều trong sương mù quỷ dị này lại xuất hiện một con đường nhỏ rõ ràng.
“Chồng, con đường kia có chút kỳ lạ.” Dương San cảm nhận được nguy hiểm, thân thể không khỏi run rẩy.
Hạ Thiên ôm chặt Dương San, vừa cười vừa nói: “Có chút vấn đề, nàng không cần lo lắng.”
“Chúng ta đã từng nghỉ ngơi ở đằng trước, vì cảm thấy quá lạnh và hơi quái lạ nên chúng ta liền quay về homestay.”
Nữ nhân kia đột ngột dừng lại, chỉ vào đỉnh núi cách đây không xa, có chút sợ sệt nói: “Sau khi quay về mới phát hiện thiếu mất hai người, ta cũng muốn qua đó tìm cơ mà nơi này quá hãi hùng, không ai dám lên.”
“Pằng!”
Đúng lúc này, tiếng súng bỗng dưng vang lên, mụ mập kia lập tức ngã xuống theo, gương mặt lộ vẻ khó tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận