Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3569: Để ta dạy nàng một số kiến thức hữu dụng

“Ngươi, ngươi là Độ, Độ, Độ…. không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”
Nam nhân mặc kim y bị khí thế trước mắt làm giật mình, cơ thể không tự chủ được mà run lên: “Ở cái nơi bỏ đi này, tại sao lại có Độ Kiếp Kỳ? Cho dù tập hợp toàn bộ linh khí trên tinh cầu này lại cũng chưa chắc có thể sản xuất ra một Hợp Thể Kỳ. Tu vi Độ Kiếp Kỳ của ngươi từ đâu mà có?”
Tiếp theo, trong đầu ông ta bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ: “Ta hiểu rồi, ngươi nhất định là tuần giới sứ giả do liên minh tu tiên phái đến, có phải hay không?”
Nữ nhân áo tím khẽ cười một tiếng, cũng không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi biết rất nhiều đấy.”
“Bổn tọa đương nhiên biết.” Nam nhân mặc kim y cũng chỉ nửa tin nửa ngờ suy đoán này của mình, tiếp tục thăm dò: “Liên minh tu tiên có vô tận tinh vực. Cứ cách ngàn năm sẽ phái tuần giới sứ giả dò xét tất cả tinh cầu. Nếu ngươi là tuần giới sứ giả, lấy đi mảnh vỡ thiên đạo cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Bổn tọa vẫn luôn thu thập thứ này cho liên minh tu tiên.”
“Nói hay lắm, ngươi còn biết thứ gì thì nói ra hết đi.” Nữ nhân áo tím truy hỏi.
Nam nhân mặc kim y im lặng nửa giây, sau đó nói: “Bổn tọa… không, ta xuất thân từ ma tộc Hắc Sát giới. Vạn năm trước, chúng ta bị giáng chức cùng với Phù Diêu Tiên Tử đến đây. Nhưng người phạm sai lầm là Phù Diêu Tiên Tử, vì sao ngay cả chúng ta cũng bị biếm chứ? Lục đại ma tộc chúng ta không phục, xin thượng sứ đại nhân hồi báo thượng tầng liên minh, để chúng ta có thể nhanh chóng quay về giới vực ban đầu.”
“Điều này không thuộc quyền quản lý của ta.” Nữ nhân áo tím lắc đầu: “Tuy nhiên, ngươi biết đúng là không ít, còn có tác dụng đối với ta. Nhưng, ta lười một hỏi một đáp lắm, ta tự mình tìm hiểu cũng được.”
Nói xong, nàng tùy ý khoát tay, một dải tử lăng đột nhiên bay ra.
Dải tử lăng trong nháy mắt bao bọc toàn thân nam nhân mặc kim y lại, trói thật chặt.
“Thượng sứ, ngươi, ý của ngươi là gì?” Nam nhân mặc kim y nhất thời kinh ngạc. Chờ đến khi ông ta lấy lại tinh thần, ông ta đã bị trói thành cái bánh chưng.
Nữ nhân áo tím lười phản ứng đến ông ta, đưa tay đánh ra một chiêu, tử lăng mang cả người nam nhân mặc kim y đến trước mặt nàng.
Tiếp theo, nàng dùng ngón trỏ và ngón giữa cách không điểm vào chỗ cách mi tâm nam nhân mặc kim y nửa tấc.
“Đây là thuật sưu hồn, ngươi, ngươi đừng hòng…” Nam nhân mặc kim y bỗng lấy lại tinh thần, nhưng muốn giãy dụa đã không kịp, rất nhanh kêu thảm: “A!”
Thức hải của ông ta trong nháy mắt bị phá vỡ, vô số ký ức, hình ảnh… giống như thủy triều hiện ra.
“Đáng tiếc, ngươi biết cũng không nhiều, cũng may cũng được tính là có giá trị.” Nữ nhân áo tím giống như kình ngưu hấp thủ, đọc mọi tin tức trong đầu người này. Một lúc lâu sau, nàng mới tìm được thứ mà nàng muốn, lúc này mới ném nam nhân mặc kim y xuống đất.
Cả người nam nhân mặc kim y đau đến mức gương mặt vặn vẹo, cơ thể cũng vặn thành tư thế kỳ quái, giống như gặp phải khủng bố không cách nào hình dung, không thể diễn tả được.
“Cái gì?”
Tâm niệm nữ nhân áo tím vừa động, lập tức thu lại tử lăng, trong phút chốc biến mất không thấy.
“Chiêu thức gì mà dở tệ, đúng là lãng phí thời gian của ta.” Một giây sau, giữa không trung xuất hiện một khe nứt, Hạ Thiên khó chịu bước ra, xuất hiện trên bệ đá.
Hạ Thiên vừa xuất hiện, đang định đi tìm nam nhân mặc kim y, kết quả phát hiện ông ta đang nằm trên mặt đất, tư thế rất kỳ quái, ánh mắt còn lưu lại cảm xúc rất kinh khủng.
“Ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Ăn cứt nhiều quá à?” Hạ Thiên kỳ quái nhìn ông ta vài lần, lông mày giật giật: “Tại sao nơi này lại có khí tức của muôi muội chân dài nhỉ? Chẳng lẽ nàng đến đây?”
Trong lúc Hạ Thiên đang khó hiểu, Ninh Nhụy Nhụy bay đến, nhảy lên bệ đá: “Hạ Thiên, ngươi không sao chứ?”
“A, tiểu muội chân dài, tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu, sau đó nghi hoặc hỏi: “Tại sao ta lại hỏi nhỉ?”
Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái: “Làm sao ta biết ngươi lại hỏi?”
“Ta hiểu rồi.” Hạ Thiên trong nháy mắt thông suốt mọi việc, lập tức lắc đầu: “Vừa rồi muội muội chân dài đã đến đây.”
“Sao?” Ninh Nhụy Nhụy vốn cho rằng Hạ Thiên đang hỏi nàng, cho nên không khỏi sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu ra: “Ngươi vừa nói là ai đến?”
Hạ Thiên khoát tay: “Được rồi, điều này không quan trọng. Muội muội chân dài nhớ ta, cho nên mới lén lút đến thăm ta, nhưng lại sợ ta chậm trễ tu hành, cho nên mới cố ý không gặp ta.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Ninh Nhụy Nhụy nói: “Việc sao rồi? Có xử lý tốt không?”
“Tên ngốc kia đang nằm trên mặt đất, trở thành phế vật rồi.” Hạ Thiên nhìn nam nhân mặc kim y nằm trên mặt đất: “Nhưng ta không thấy Hoàng Y đâu.”
“Ngươi nói Hoàng Y?” Ninh Nhụy Nhụy nói: “Vừa rồi ta thấy hắn ta ở trong biệt thự giữa sườn núi. Ta nhìn thấy hắn ta, cho nên ta mới chạy đến đây xem tình huống của ngươi.”
Hạ Thiên hỏi: “Là ai đưa hắn ta đến đó nhỉ?”
“Không biết.” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu.
“Được rồi, hơn phân nửa là do muội muội chân dài làm.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, cũng không tiếp tục hỏi chuyện mảnh vỡ ý chí trái đất nữa. Dạ Ngọc Mị đã đến, nó nhất định đã bị nàng mang đi.
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Hạ Thiên ôm eo Ninh Nhụy Nhụy, cười nói: “Không cần làm gì. Chúng ta đã đến đây, tiểu muội chân dài, chúng ta cùng nhau ngắm mặt trời mọc nhé?”
“Mặt trời đã mọc rồi, còn ngắm cái gì nữa.” Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái, tức giận nói: “Hơn nữa, ngắm mặt trời mọc còn phải nằm sao?”
“Nằm xuống dễ chịu hơn mà.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Còn có thể làm một số chuyện thoải mái. Tiểu muội chân dài, nào, để ta dạy nàng một số kiến thức hữu dụng sau này.”
Ninh Nhụy Nhụy: ‘Đi chết đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận