Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2319. Người của Trường Sinh Hội

Dư Diệu Diệu nói xong câu đó, bỗng dưng cảm thấy đầu óc trống rỗng, đột nhiên không còn biết gì nữa.
A Cửu ngó đống trùng một lát, lại hỏi Hạ Thiên: “Đây là vật gì?"
"Những thứ này chính là bệnh của cô ta." Hạ Thiên thuận miệng đáp.
"Hả?" Đôi mi thanh tú của A Cửu cau lại, nghĩ tới một thứ, không khỏi nói: “Chẳng lẽ những thứ này là cổ trùng?" Hạ Thiên lắc đầu: “Không phải là cổ trùng, chính là ‘ bệnh ’."
"Chàng mới có bệnh ấy." A Cửu không khỏi trợn mắt nhìn Hạ Thiên,"Bệnh, cũng không phải là một thứ, nó chỉ là một loại khái niệm gọi chung cho tất cả thống khổ và chứng bệnh, nào có thực thể chứ."
"Cửu nha đầu, ta nói nàng ngốc nàng còn không tin."
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Nếu như bệnh không có thực thể, làm sao người ta lại bị ‘bệnh’ tấn công? Đã có tên gọi thì thứ ‘ bệnh ’này tất nhiên phải có tồn tại thực thể.
"Ơ, sao chàng lại thành nhà Triết Học rồi." A Cửu lười tranh luận với Hạ Thiên về loại chủ đề vô nghĩa này,"Ta không muốn đau đầu, không có hứng thú tranh luận mấy chuyện này."
Hạ Thiên tự nói tự nghe không có gì vui, chỉ đành phải đổi cách nói: “Cửu nha đầu, thật ra thì nàng cũng có thể gọi bọn chúng là cổ trùng."
A Cửu không biết nói gì cho phải: “......"
"Chẳng qua là những con trùng này, không giống với cổ trùng bình thường." Hạ Thiên suy nghĩ một lát, sau đó giải thích: “Cổ trùng bình thường thì bản thân nó cũng không có bất kỳ nguy hại gì, chủ yếu quyết định bởi người hạ cổ muốn làm gì thôi. Nếu như cổ sư là người tốt, như vậy cổ trùng của hắn đương nhiên có lợi mà vô hại; nếu như cổ sư là kẻ xấu, như vậy cổ trùng của hắn dĩ nhiên là dùng để hại người rồi. Mà loại bệnh trùng này thì không phải do trời sinh, mà được luyện ra, chính là dùng để chứa đựng và truyền bá tật bệnh."
"Bệnh còn có thể chứa đựng với truyền bá à?" A Cửu cảm thấy quan điểm này khá mới mẻ, tiếp theo nghĩ tới một khả năng: “Chàng không định nói những thứ này là vi khuẩn đấy chứ."
"Nàng muốn nghĩ như vậy cũng được." Hạ Thiên thuận theo ý A Cửu nói tiếp: “Nhưng vẫn có điểm khác với vi khuẩn, chúng nó có thể mang những thống khổ của chứng bệnh đưa đến trên người người khác. Khiến cho chủ thể ký sinh không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào, sẽ tưởng rằng bản thân không có bệnh."
A Cửu càng nghe càng hồ đồ, chỉ có thể cảm thấy Hạ Thiên đang nói hươu nói vượn: “Hoàn toàn không hiểu chàng đang nói cái gì."
Hạ Thiên giản lược đi: “Đơn giản mà nói, chính là cô ta bị bệnh nặng sắp chết. Nhưng cô ta dùng loại sâu này, mang toàn bộ thống khổ của mình chuyển dời lên trên người ba cô ta."
Vừa nói như thế, A Cửu hiểu ra ngay, chẳng qua vẫn còn nghi ngờ: “Vậy mới vừa rồi là?"
"Những con trùng này ký sinh trong não, dĩ nhiên sẽ tạo ra ảnh hưởng với ngôn hành cử chỉ của cô ta."
Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Mấy tháng nữa, đoán chừng não cô ta sẽ bị ăn sạch, đến lúc đó người cũng chết luôn."
Lúc này, Dư Diệu Diệu nằm trên mặt đất từ từ tỉnh dậy, thật lâu sau mới nói được một câu: “Thoải mái hơn nhiều."
"Những con trùng này, từ đâu mà ngươi lấy được?" A Cửu trực tiếp hỏi: “Có thật là ngươi mang ốm đau trên thân thể mình chuyển lên trên người cha ngươi không?"
Tinh thần Dư Diệu Diệu khá mơ hồ, giống như nghe không hiểu những lời A Cửu nói..., hoặc như là đang cẩn thận suy tư, qua gần một phút đồng hồ mới hồi đáp: “Hai tháng trước Tây Môn đưa cho ta, đó là những viên màu đen có hình dạng như viên bi, nói là thuốc bắc đặc chế có thể trị liệu chứng mất ngủ của ta. Khi đó ta mất ngủ nghiêm trọng, đầu thật sự đau đến không chịu nổi, gần như mỗi ngày ta đều uống cùng với nước. Chẳng qua không nghĩ tới lại liên quan tới bệnh của cha ta, dù sao chuyện này thật quá sức tưởng tượng, ta hoàn toàn không nghĩ tới."
"Không đúng." A Cửu lắc đầu,"Ngươi đã nói bệnh của cha ngươi bắt đầu từ nửa năm trước, nếu như hai tháng trước ngươi mới dùng những con bệnh trùng này thì thời gian không khớp."
Dư Diệu Diệu cười khổ nói: “Chuyện đến nước này, ta cũng đâu cần nói láo nữa, về phần rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thì ta cũng không rõ ràng lắm. Ta cũng phát hiện có cái gì đó không đúng từ một tháng trước, bởi vì chỉ cần ta không uống hoặc là ít uống những viên thuốc màu đen kia, tình trạng thân thể của cha ta cũng tốt hơn. Nhưng nếu ta không uống, đầu của ta sẽ đau. Cho nên, mặc dù khi đó đoán được có điều không ổn, ta vẫn phải uống, thật ra thì trong lòng vẫn ôm chút hi vọng."
Tiếp đó lại nói: “Cho đến hôm nay, các ngươi đến, một lần nữa xác định cha ta không có bệnh. Ảo tưởng trong lòng ta rốt cuộc cũng tan vỡ, ta mới gọi Tây Môn tới, muốn ngả bài với hắn. Ai ngờ hắn lại muốn giết người."
"Xem ra những người này khá cẩn thận, vừa xuất hiện tình huống nằm ngoài kế hoạch, liền không chút do dự giết người diệt khẩu."
A Cửu cảm thấy chuyện thật không đơn giản,"Bọn họ rốt cuộc là ai, không đơn thuần chỉ là sát thủ đâu."
"Bọn họ là......" Dư Diệu Diệu muốn nói lại thôi, một lúc lâu mới lấy hết dũng khí nói: “Bọn họ là người của Trường Sinh hội, bao gồm đệ đệ của ta chắc hẳn cũng là thành viên trong đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận