Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3600: Muốn làm gì thì làm

Hậu viện đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Loài cây không biết chủng loại kia vẫn đang phát triển rất mạnh mẽ, cao mười mấy mét.
Mọi người quay lại hậu viện là vì gốc cây này.
“Đây là cây gì vậy?” A Cửu nhìn chằm chằm gốc cây, có chút kỳ quái hỏi: “Tại sao ta chưa hề nhìn thấy loại cây này?”
“Hình dạng lá cây không giống nhau.” Tề Ngữ Thi cũng phát hiện chỗ khác thường của cái cây: “Đối với loại quái thụ này, chúng ta liếc mắt là nhìn thấy mới đúng chứ. Ta sinh sống ở đây nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng để tâm đến nó, vì sao vậy?”
“Bởi vì mùi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Nó phát ra mùi khiến người ta không nhìn thấy sự tồn tại của nó.”
A Cửu quay lại nhìn Hạ Thiên: “Vậy ngươi có biết nó là loại cây gì hay không?”
“Không biết, cũng không hứng thú muốn biết.” Hạ Thiên nhếch miệng, không hứng thú lắm.
Lúc này, Tề lão mới lên tiếng: “Ta dường như đã nghe nữ nhân kia nói qua, gọi cái gì Kỳ Nùng Gia, tên của nó đại khái là như vậy.”
“Kỳ Nùng Gia?” A Cửu lẩm bẩm cái tên này, trong đầu toàn là sương mù, không hề có chút đầu mối: “Để ta tìm Y Y tỷ hỏi một chút. Tỷ ấy đọc nhiều sách, kiến thức uyên bác, có khả năng tỷ ấy sẽ biết.”
Tề Ngữ Thi hơi hoài nghi hỏi: “Cây này trồng ở đây chỉ để cho thấy tỷ ấy còn sống hay không mà thôi?”
“Ta cũng không rõ nữa.” Tề lão gia tử lắc đầu.
A Cửu bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: “Ông ngoại, sức khỏe của ông trở nên kém như thế có phải sau khi cái cây này lớn lên không?”
Tề lão gia tử nghe xong, cẩn thận suy nghĩ lại, gương mặt lộ ra vẻ ngưng trọng: “Đúng, đúng là như thế.”
“Tiêm Tiêm, sắc mặt của ngươi hình như không được tốt.” A Cửu chợt phát hiện Bạch Tiêm Tiêm ôm ngực, biểu hiện đau đớn, không khỏi quan tâm hỏi một câu.
Bạch Tiêm Tiêm lắc đầu: “Ta không có gì đáng ngại.”
“Vợ Tiêm Tiêm, nàng điều chỉnh hô hấp một chút đi.” Hạ Thiên lập tức rót cho Bạch Tiêm Tiêm một chút băng hỏa linh khí, giúp cho nàng dễ chịu trở lại.
Bạch Tiêm Tiêm điều chỉnh lại hơi thở, sau đó nói: “Cái cây này xác thực rất cổ quái. Khi không phát hiện ra nó, ta không có cảm giác gì cả. Sau khi phát hiện, ta cảm giác giống như có thứ gì đó bị nó cướp mất.”
Hạ Thiên nghe Bạch Tiêm Tiêm nói xong, lập tức quan sát gốc cây kia.
Gốc cây kia dường như cảm nhận được Hạ Thiên đang quan sát mình, lập tức thay đổi hình thái.
“Sao?” A Cửu nhanh chóng bình tĩnh, lập tức lấy lại tinh thần: “Cái cây này thật sự rất lợi hại, vừa rồi thiếu chút nữa ta đã không để ý đến sự tồn tại của nó.”
Tề Ngữ Thi được A Cửu nhắc nhở, lập tức bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn gốc cây trước mắt: “Gốc cây yêu quái này có thể đoạt tâm phách của người khác?”
“Ta đã hiểu rồi.” Hạ Thiên nhìn ra được chút manh mối: “Cây này trưởng thành không cần nước, không cần phân bón mà là hơi thở của con người, hoặc nói là sinh cơ.”
A Cửu cũng là bác sĩ, lập tức hiểu ra được ý trong lời nói của Hạ Thiên: “Khó trách nó lại phát ra cái mùi khiến người ta coi nhẹ nó. Chỉ cần mọi người không chú ý đến nó, cũng sẽ không phát hiện bị nó cướp đi sinh cơ.”
Tề Ngữ Thi khó hiểu hói: “Cây này có phải do người của Hoa Thần giáo cố ý lưu lại, nói là có liên quan đến mệnh của tỷ tỷ, thật ra chính là muốn dùng người của Tề gia nuôi dưỡng cây quái thụ này?”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tề lão gia tử không khỏi có chút rối rắm: “Chẳng lẽ chặt nó? Điều này có ảnh hưởng gì đối với Tề Ngữ Thi hay không?”
“Không cần chặt.” Giữa ngón tay Hạ Thiên lộ ra một cây ngân châm đâm vào cái cây.
Gốc cây kia đột nhiên co rụt lại, co lại khoảng chừng ba bốn mét, màu của vỏ cây cũng từ màu xanh nhạt biến thành màu xanh đen, còn cứng hơn cả sắt thép.
“Chơi như thế với ta có tác dụng gì không?” Hạ Thiên nhếch miệng, một chút cũng không do dự, đâm thẳng ngân châm vào.
Chít chít…
Quái thụ phát ra tiếng vang bén nhọn, rất nhanh có mồ hôi rịn ra từ vị trí mà Hạ Thiên đâm ngân châm vào.
“Người bình thường uống nước này sẽ không sao.” Hạ Thiên thu lại ngân châm, sau đó quay người trở về đứng giữa A Cửu và Bạch Tiêm Tiêm.
Tề lão gia tử vừa ngoắc người thu lấy nhựa cây vừa chỉ vào cây kia mà nói: “Còn nó thì làm sao bây giờ?”
“Muốn làm gì thì làm.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến ta.”
A Cửu thản nhiên nói: “Trước cứ giữ lại, nguy hiểm cũng không lớn lắm. Người cũng không ở tổ trách, sự việc gì cũng không có.”
“Điều này cũng đúng.” Tề lão gia tử nhẹ gật đầu: “Hậu viện không có ai ở. Trong tổ trạch ngoại trừ ta thì cũng không có quá nhiều người ở.”
Mọi người vừa trở lại phòng khách, lão quản gia đã tiến lên bẩm báo: “Lão gia, gia chủ… người của Lâm gia đến.”
“Người của Lâm gia đến đây để làm gì?” Tề lão gia tử có chút ngoài ý muốn nói.
“Ông ngoại, việc này để con xử lý đi.” Lúc này, A Cửu mới sực nhớ ra, liền cười nói: “Cứ để bọn họ vào.”
Tề lão gia tử cũng không hỏi nhiều: “Vậy ta đến phòng khách tiền viện nghỉ ngơi trước một lát. Chuyện của Tề gia sẽ giao cho con toàn quyền xử lý.”
“Lâm Phái Thu đâu rồi?” Tề Ngữ Thi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Hình như do Từ Côn Luân canh giữ thì phải.”
Bạch Tiêm Tiêm lắc đầu. Hạ Thiên lười quản mấy chuyện này, trực tiếp gối đầu lên đùi Bạch Tiêm Tiêm, giả vờ ngủ.
Lúc này, tại một nơi hẻo lánh vang lên một âm thanh trầm đục.
Tề Ngữ Thi bước đến, nhìn thấy một người tại một góc hẻo lánh: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận