Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3212: Ta sẽ biến ngươi thành người!

“Hoa Thần giáo là cái thứ quỷ gì thế?”
Hạ Thiên nhếch miệng, thái độ hờ hững: “Ta chưa từng nghe nói qua, là tổ chức gà rừng từ đâu xuất hiện thế?”
“Ha ha.” Thiếu nữ váy xanh nghe Hạ Thiên nói, không khỏi cười nhạo: “Ngay cả Hoa Thần giáo mà cũng không biết, ngươi có thể sống đến bây giờ đúng là kỳ tích.”
“Có rất nhiều tên ngốc đã nói với ta lời này, nhưng bọn họ đều chết hết.” Hạ Thiên cũng mỉm cười, trong giọng nói có chút trào phúng: “Khi ngươi nói ra những lời này, tổ chức rách nát của ngươi đã tiến vào tử vong đếm ngược.”
Thiếu nữ váy xanh bị Hạ Thiên chọc giận, cười lạnh: “Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng lợi hại thì thế nào, cũng chỉ là người mà thôi. Tuy nhiên, Hoa Thần giáo chúng ta lại là Thần tộc, cao hơn đám nhân loại các ngươi một đẳng, Giáo chủ của chúng ta còn là một trong những thần minh cổ xưa nhất trên trái đất, sống đã hơn ba nghìn năm…”
“Ngươi đang nói loạn cái gì thế? Lại còn Thần tộc?” Tô Bối Bối bị lời nói của thiếu nữ váy xanh làm cho tức cười, chỉ vào hai lão giả áo bào đen đã khô thành thân cây: “Chỉ dựa vào cái này?”
Thiếu nữ váy xanh há miệng muốn phản bác, chỉ là sự thật trước mắt khiến nàng ta thật sự không còn lời nào để nói: “Hừ, dù sao đến lúc đó các ngươi sẽ biết được sự lợi hại của Hoa Thần giáo. Ngươi cũng đừng cảm thấy ngươi có thể giết được chúng ta, chúng ta đều là Hoa thần tộc, một đoạn hồn căn được cất giữ ở tổ đình. Chỉ cần tổ đình bất tử, cơ thể như thế này, qua mấy chục năm nữa có thể ngưng ra một cái mới.”
“Qua mấy chục năm nữa mới ngưng tụ ra, vậy cũng chẳng có gì ghê gớm.” Tô Bối Bối khinh thường nói: “Cái này cũng giống như chúng ta thường nói mười tám năm sau sẽ là một hảo hán, cũng chẳng khác biệt về bản chất.”
Thiếu nữ váy xanh hừ lạnh một tiếng: “Bớt nhắc đến mấy lý niệm luân hồi của các ngươi đi, cũng đừng đánh đồng với trùng sinh Hoa thần tộc chúng ta. Các ngươi là giả, còn chúng ta là thật.”
“Cái gì là thật, cái gì là giả, nói chuyện giống như thật vậy, chẳng qua cũng chỉ giấu đầu lòi đuôi mà thôi.” Ánh mắt Hạ Thiên hiện lên sự khinh thường: “Nếu các ngươi quả thật lợi hại như thế, trái đất đã sớm bị các ngươi đánh chủ ý, tại sao nhân loại vẫn còn là đương gia chứ?”
Thiếu nữ váy xanh có chút xấu hổ trả lời: “Đây chẳng qua là vì linh khí trên trái đất quá mỏng manh, Thần tộc chúng ta khinh thường tranh ăn với các ngươi.”
“Chẳng qua chỉ là đoạt người, nhưng đoạt thua, sau đó chạy trốn đến lòng đất kéo dài hơi tàn mà thôi.” Hạ Thiên không chút lưu tình vạch trần.
“Ngươi đúng là không biết nói lý.” Thiếu nữ váy xanh sững sờ không còn gì để nói, đành phải giả bộ cứng rắn: “Ngươi giết ta đi, dù sao mười tám năm sau, ta lại trọng sinh. Đến lúc đó, chỉ sợ các ngươi đều đã xuống mồ.”
Hạ Thiên bỗng nhiên nghĩ đến một ý kiến: ‘Ngươi không phải không muốn làm người sao? Ta lại muốn ngươi làm người, hơn nữa còn cảm nhận một lần tất cả thống khổ của con người. Đừng nói mười tám năm sau trùng sinh, bây giờ ta sẽ khiến ngươi trùng sinh một lần.”
“Ngươi muốn làm gì?” Ánh mắt thiếu nữ váy xanh hiện lên sự kinh hãi.
Ngân châm Hạ Thiên chậm rãi đâm từ đỉnh đầu thiếu nữ váy xanh đâm xuống.
“A…”
Thiếu nữ váy xanh sợ hãi, muốn kêu lên phản kháng, nhưng vô dụng.
Sau mấy giây, thiếu nữ váy xanh biến thành một tiểu cô nương nũng nịu, rụt rè, toàn thân ốm yếu.
“Thật là khó chịu.” Thiếu nữ váy xanh cau chặt mày, cảm giác toàn thân trên dưới đều không thích hợp, không khỏi mở to mắt nhìn Hạ Thiên: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?”
Hạ Thiên cười nói: “Không có gì, ta chỉ biến ngươi thành người mà thôi.”
“Người, là sinh mệnh yếu ớt như vậy sao?” Thiếu nữ váy xanh kinh nghi nói: “Không, không đúng, các ngươi không có yếu.”
“Chúng ta đương nhiên không yếu rồi.” Tô Bối Bối thản nhiên nói: “Bởi vì hắn biến thái, còn ta thì là người bình thường. Bây giờ ngươi đã biến thành một Lâm muội muội rồi.”
Gương mặt thiếu nữ váy xanh hiện lên sự mơ hồ, hai tay che ngực: “Lâm muội muội? Là có ý gì?”
“Không có ý gì.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi có thể thể nghiệm một chút cái gì gọi là người đi.”
Hắn quay sang nói với Tô Bối Bối: “Bối nha đầu, ở đây không còn thú vị nữa, chúng ta đến chỗ khác đi.”
Nói xong, Hạ Thiên ôm Tô Bối Bối rời khỏi đại sảnh.
“Này, ngươi dừng lại, giải thích cho rõ ràng rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?”
Thiếu nữ váy xanh cảm giác cơ thể rất nhẹ, nhưng lại rất nặng, không được tự tại, hơn nữa bên trong cơ thể giống như có vô số chứng bệnh giày vò nàng ta muốn nổi điên lên.
Sau khi Hạ Thiên diệt sát hai lão giả mặc áo bào đen xong, thuận tay trả lại lực sinh mệnh cho đám người trong đại sảnh.
Hắn đi được không bao lâu, đám phú hào tham gia bữa tiệc cũng dần dần tỉnh lại.
Ngô Chính Nghiệp cũng lồm cồm bò dậy, thấy hai lão giả nằm trên mặt đất, còn có một thiếu nữ mặc váy xanh mảnh mai.
“Các ngươi muốn làm gì?” Thiếu nữ váy xanh cảm giác ánh mắt đám người này nhìn nàng rất không thích hợp, gương mặt hiện lên sự sợ hãi: “Nếu các ngươi dám có nửa điểm bất kính đối với ta, Hoa Thần giáo sẽ giết hết cả nhà các ngươi.”
“Mẹ nó, đến bây giờ mà ngươi còn uy hiếp chúng ta.”
“Vừa rồi Hạ thần y nói nàng ta hình như đã biến thành người bình thường?”
“Đã như vậy, vậy chúng ta có cừu báo cừu, có oán báo oán.”
“Vừa rồi nàng ta và hai lão đầu kia thiếu chút nữa độc chết chúng ta rồi.”
“Cứ trực tiếp giết chết nàng ta cho rồi.”
“Sau đó ném xuống biển cho cá mập ăn.”
“Thế thì quá hời cho nàng ta. Ta hận không thể thiên đao vạn quả nàng ta.”
“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận