Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4006: Ngươi quá xấu

“Miệng thối thật.”
Hạ Thiên khó chịu lắc đầu, lộ ra vẻ chán ghét: “Ngươi nên ngậm cái miệng thúi của ngươi lại đi.”
Quái vật trong thâm uyên chậm rãi nhô đầu ra, là một con mắt to như đèn lồng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên.
“Ngươi là ai?”
Quái vật há miệng quát hỏi: “Trên người ngươi không có huyết nguyên bản tổ, tuyệt không phải hậu nhân Long gia.”
“Ta đương nhiên không phải người Long gia rồi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta tên Hạ Thiên.”
Quái vật quá lớn: “Vậy ngươi là ai? Vì sao ngươi lại ở đây? Có phải chính ngươi quấy rầy bản tổ bế quan hay không?”
“Ngươi hẳn là Long gia lão tổ?”
Hạ Thiên lại ngáp thêm một cái, mặt không thay đổi: “Mặc dù miệng ngươi thối, lại xấu, nhưng không sao, ta đến chỉ để tìm một vật của ngươi.”
“Ngươi nghe không hiểu bản tổ sao?”
Long gia lão tổ há miệng quát to, lại phun ra một cơn gió lớn: “Bản tổ đang hỏi ngươi, tốt nhất ngươi nên thành thật trả lời. Nếu không, một luồng cương phong của ta sẽ thổi ngươi đến hồn phi phách tán.”
Hạ Thiên cũng mất kiên nhẫn: “Ta thấy ngươi tốt nhất nên mau chóng trả lời ta, nếu không, ta sẽ giết chết lão quái vật xấu muốn chết ngươi.”
“Lớn mật.”
Long gia lão tổ giận tím mặt, thân hình bỗng nhiên thu lại, cả người hóa thành một tàn ảnh màu vàng, cuối cùng ngưng tụ thành một lão giả mặc áo bào xanh tóc vàng, nhưng râu vẫn rất dài như cũ.
“Như vầy còn giống người một chút, nhưng vẫn còn quá xấu.”
Hạ Thiên lười biếng nói.
Con ngươi Long gia lão tổ hiện lên ánh sáng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Tiểu tử, có phải ngươi là do nữ nhân họ Tô kia cố ý phái đến quấy rầy ta bế quan, cắt đứt đường dẫn thiên kiếp của ta, phá hỏng kế hoạch thăng thiên vạn thọ của ta hay không?”
Trong lời nói của ông ta mang theo lượng tin tức không ít, nhưng Hạ Thiên chỉ chú ý một điểm.
“Nữ nhân họ Tô?”
Hạ Thiên không hiểu: “Là ai thế?”
“Ha ha, ngươi đúng là lá gan không nhỏ, còn dám giả ngu trước mặt bản tổ.”
Long gia lão tổ lạnh lùng nói: “Nếu nàng ta không có hứa hẹn gì, một người ngoài như ngươi hoàn toàn không có khả năng tiến vào đây.”
Lúc này, Hạ Thiên mới hiểu ra: “Ngươi nói là cung chủ Thiên Cung?”
“Không sai.”
Gương mặt Long gia lão tổ hiện lên sự khinh thường, thản nhiên nói: “Vạn năm trước, nàng ta chẳng qua chỉ là khí linh bên trong pháp bảo bổn mệnh của Phù Diêu Tiên Tử. Sau khi tiên tử bế quan, nàng ta tự tiện nuốt tất cả linh khí, sau đó ngưng tụ ra cơ thể mỹ mạo vô song như hôm nay.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vậy ngươi chính là con lươn mà Phù Diêu Tiên Tử đã nuôi?”
“Ngươi làm càn.”
Râu như gai nhọn của Long gia lão tổ dựng đứng lên, ánh mắt bao phủ một lớp màu vàng cũng tràn đầy sát khí: “Ngươi thật sự cho rằng có nữ nhân Tô Mộng Lệ kia bảo bọc, bản tổ sẽ không giết ngươi hay sao?”
“Cái gì?”
Hạ Thiên sửng sốt: “Ngươi nói ai?”
“Tô Mộng Lệ, bản danh của cung chủ Thiên Cung, ngươi ngay cả điều này mà cũng không biết?”
Ánh mắt Long gia lão tổ hiện lên sự suy tư: “Thế thì nàng ta không tin tưởng ngươi rồi. Ngay cả tin tức cơ bản này mà cũng không nói cho ngươi biết.”
“Lão đầu, ngươi đang nói hươu nói vượn gì đấy?”
Hạ Thiên thật sự có chút không tin tưởng lắm. Hắn đã gặp qua Tô Mộng Lệ, cung chủ Thiên Cung hắn cũng đã nhìn thấy. Cả hai hoàn toàn khác biệt nhau.
Nếu các nàng là cùng một người, hắn không thể nào không biết.
Gương mặt Long gia lão tổ hiện lên nụ cười giễu cợt: “Ha ha, ngươi quả nhiên đã bị nàng ta lừa gạt.”
Ông ta nói tiếp: “Nữ nhân kia, khi còn làm khí linh, chính là một nữ nhân nham hiểm xảo trá, miệng nói không có câu nào là thật. Phù Diêu Tiên Tử bế sinh tử quan, nàng ta trong nháy mắt đã làm ra chuyện phản bội tiên tử. Nếu không phải đám người chúng ta liên thủ ngăn cản, bây giờ hơn phân nửa thiên hạ của tiên khí chi địa này đã là thiên hạ của nàng ta.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, lộ ra vẻ không hứng thú cho lắm: “Ta mặc kệ nàng là Tô Mộng Lệ hay không, điều này cũng chẳng liên quan gì đến việc ta đến tìm ngươi.”
Lửa giận trong lòng Long gia lão tổ thiếu điều không thể kềm chế được nữa, nhưng ngoài mặt ông ta vẫn mỉm cười: “Ngươi muốn cái gì?”
“Cực Tiên Lệnh.”
Hạ Thiên không chút do dự nói: “Vật này, đừng nói cho ta biết ngươi không có nhé.”
“Đương nhiên là có.”
Long gia lão tổ cũng không do dự, chậm rãi xòe tay với Hạ Thiên, chỉ thấy một luồng khí tức màu vàng chậm chạp ngưng tụ.
Một lát sau, một lệnh bài hình tròn lớn chừng bàn tay được ngưng tụ thành, ở giữa khắc hai chữ, kiểu chữ không giống bất kỳ chữ nào trên trái đất này, nhưng không cần đoán cũng biết, chính là hai chữ Cực Tiên.
Long gia lão tổ cười ha hả: “Đồ này, bản tổ có thể đưa cho ngươi nhưng dựa vào cái gì chứ?”
Hạ Thiên cũng lười so đo thứ này là thật hay giả: “Không cần dựa vào cái gì cả. Xử lý ngươi xong, nó là của ta.”
“Ngươi nói không sai.”
Nụ cười trên mặt Long gia lão tổ không thay đổi: ‘Nhưng ngươi cũng không nắm chắc sẽ xử lý ta, không phải sao?”
“Không.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Xử lý ngươi chẳng có gì khó cả.”
“Ngươi đúng là cuồng đến mức tâm trí mê loạn.”
Long gia lão tổ thoáng có chút thất vọng lắc đầu, nhưng ông ta vẫn nói với Hạ Thiên: “Như vậy đi, ngươi thay ta làm một chuyện, ta tặng Cực Tiên Lệnh này cho ngươi.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Không thèm, ngươi quá xấu.”
Tuy nhiên, Hạ Thiên cũng không phải là người không biết nói đạo lý, lập tức đưa ra lời đề nghị của mình: “Như vậy đi, ngươi đưa Cực Tiên Lệnh cho ta, ta có thể tha chết cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận