Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3736: Đám ngớ ngẩn này chẳng tạo thành uy hiếp gì cho chúng ta

“Người bên ngoài các ngươi thì biết cái gì?”
Ông chủ vô cùng bất mãn, trịnh trọng giải thích: “Đây chính là đặc tính của tuyết hầu tử, là thức ăn thần tiên trên núi tuyết ban cho chúng ta. Cho nên không thể chuyển cho người khác.”
“Ta mặc kệ thần tiên hay không thần tiên, bây giờ Mã Vĩ ca sắp chết rồi.” Gã lưu manh tóc xanh cầm dao chỉ vào ông chủ, quát lớn: “Ngươi đã biết chuyện gì xảy ra, ngươi phải cứu Mã Vĩ ca trở về, nếu không ta làm thịt ngươi.”
“Ta đã nói rồi.” Ông chủ có chút sợ hãi chỉ vào Hạ Thiên: “Chỉ cần bọn họ nhỏ máu tim cho Mã Vĩ ca uống thì sẽ không sao.”
Mặc dù gã lưu manh tóc xanh không tin được, nhưng ngựa chết chữa như ngựa sống, vì thế hắn ta chuyển dao sang Hạ Thiên: “Ngươi dựa theo lời ông ta mà làm, có nghe hay không?”
“Ta không thích bị người ta cầm vũ khí chỉ vào.” Hạ Thiên nói: “Ngươi muốn chết thì có thể tiếp tục.”
Dương San lạnh giọng nói: “Vừa rồi ngươi cũng ở bên cạnh, hẳn phải biết việc này chẳng có liên quan gì đến chúng ta.”
“Con mẹ nó, ta không quản nhiều như vậy.” Gã lưu manh tóc xanh thật sự không rảnh quan tâm nhiều như thế, chỉ biết thúc giục: “Tóm lại, trước khi Bạch tam gia đến, mặc kệ có biện pháp nào, tất cả đều phải thử trước rồi nói. Các ngươi không muốn nhỏ máu, vậy cũng đừng trách ta ra tay.”
Dương San bó tay: “Bây giờ ngươi đưa hắn ta đến bệnh viện, có khi còn cứu được. Không thì để ông xã ta kiểm tra cho hắn ta. Chồng ta chính là thần y đấy.”
“Ngươi là bác sĩ?” Gã lưu manh tóc xanh không khỏi sửng sốt: “Ngươi mau kiểm tra xem Mã Vĩ ca rốt cuộc như thế nào? Chết hay không chết?”
“Không cần nhìn, chết thẳng cẳng rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng, lại còn cải chính: “Còn nữa, ta là thần y, không phải bác sĩ. Hai cái này không phải là một.”
Gã lưu manh tóc xanh ngẩn ra, sau đó nhìn ông chủ: “Ngươi không phải nói Mã Vĩ ca còn chưa chết sao?”
“Chưa chết mà.” Ông chủ vẫn kiên trì quan điểm của mình: “Chỉ cần ngươi lấy máu tim của bọn họ cho Mã Vi uống, tuyệt đối hữu hiệu. Nếu vô hiệu, ngươi cứ đâm ta chết cũng được.”
Nghe xong, gã lưu manh tóc xanh lại càng tin tưởng ông chủ quán hơn, một lần nữa chỉ dao vào Hạ Thiên: “Bất kể như thế nào, ta cũng muốn thử một chút. Anh trai, đừng trách ta nhé.”
Hắn ta lập tức mang đến một cái bát, giơ dao định đâm vào tim Hạ Thiên.
Bành.
Dương San đá thẳng một cước, đạp bay gã lưu manh tóc xanh ra ngoài, bay mười mấy mét mới ngừng lại được.
“Lục Mao ca.”
Mấy tiểu đệ khác nhìn thấy, lập tức lao lên.
Bành, bành, bành.
Rất nhanh những người này cũng bị đạp bay, té lăn quay dưới đất, lăn thành một đống với gã lưu manh tóc xanh.
Bọn họ đang định đứng lên, Dương San đã lạnh lùng nói: “Tất cả nằm xuống cho ta, không được nhúc nhích. Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng tức giận à?”
“Bọn họ cầm dao chỉ vào chàng, còn chỉ những hai lần, ta nhịn không được.” Tâm trạng bất mãn của Dương San khó mà bình phục: “Hơn nữa, ta đã nói với bọn họ rồi, mà bọn họ vẫn cứ như thế. Ta không đánh bọn họ là không được mà.”
“Thật ra, nàng không cần thiết phải tức giận.” Hạ Thiên chậm rãi đứng lên, tự nhiên ôm lấy eo của nàng: “Đám ngớ ngẩn này chẳng tạo thành uy hiếp gì cho chúng ta.”
Mặc dù gã lưu manh tóc xanh không đứng dậy được nhưng ngoài miệng vẫn cường ngạnh như cũ: “Các ngươi đánh bại chúng ta cũng không sao, nhưng Mã Vĩ ca lại là con nuôi của Bạch tam gia. Ta đã gọi điện thoại cho tam gia, ông ấy sẽ lập tức đến ngay. Đến lúc đó các ngươi chết chắc.”
“Ngươi mới chết đấy.” Hạ Thiên cười nói: “Có liên quan gì đến ta?”
Gã lưu manh tóc xanh muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ lườm Dương San một cái rồi im lặng, đồng thời còn trừng mắt với Hạ Thiên một cái.
Lúc này, Hạ Thiên đã quay lại nhìn ông chủ quán nướng: “Vừa rồi vì sao ngươi lại nói tên ngu ngốc buộc tóc đuôi ngựa kia chưa chết?”
“Hắn, hắn ta thật sự chưa chết mà.” Ông chủ sợ rụt cổ một cái: “Hắn ta chỉ trúng độc của tuyết hầu tử mà thôi, chỉ cần có người nhỏ vào một giọt máu tim là có thể cứu sống.”
Hạ Thiên lười nói thêm câu nào: “Ai nói cho ngươi biết?”
“Không, không ai nói cả.” Ông chủ mờ mịt nhìn Hạ Thiên: ‘Đây là truyền thuyết lưu truyền từ thời thượng cổ rồi mà.”
Dương San cảm thấy ông chủ này không ổn, lập tức phản bác: “Tuyết hầu tử này cũng chỉ mới xuất hiện gần đây, lấy đâu ra truyền thuyết từ thời cổ?”
“Tuyết hầu tử đúng là gần đây mới xuất hiện nhưng cũng không phải là chưa từng xuất hiện trước kia.” Ông chủ vội giải thích: “Cứ cách một khoảng thời gian, trên núi tuyết sẽ xuất hiện thứ này, nhưng trước kia cũng chỉ một hai gốc mà thôi. Gần đây thì nó mọc lên nhiều lắm, cho nên mới có thể đưa vào thực đơn của quán ăn.”
Hạ Thiên nói: “Ta không rảnh nghe ngươi nói nhảm.ngươi nói thẳng đi, ngươi hái tuyết hầu tử ở đâu?”
“Bên trong rãnh sâu sườn núi phía bắc, còn có vách núi.” Ông chủ không biết Hạ Thiên hỏi để làm gì nhưng vẫn thành thật trả lời: “Hơn nữa nhìn tình huống, nó còn có xu hướng phát triển ra bên ngoài. Nếu các ngươi muốn, lần sau khi ta lên núi hái, ta có thể hái giúp các ngươi một ít…”
“Không cần, bây giờ chúng ta đến đó xem.” Hạ Thiên trực tiếp cắt ngang lời ông chủ.
“Bây, bây giờ?” Ông chủ mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi: “Đại, đại ca, bây giờ cũng đã mười giờ hơn, đừng nói là lên núi, chúng ta còn phải chuẩn bị một số trang bị. Khi đến chân núi cũng đã quá nửa đêm, chẳng khác nào đi tìm chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận