Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2083. Còn chiêu gì lợi hại hơn không?

“Không phải chứ, vậy đã xong rồi? Đã nói xong đại chiêu đâu? Thần chú đâu?” Ninh Nhụy Nhụy cũng có chút kinh ngạc, vốn đang cho là có thể nhìn trò hay chứ, kết quả trò hay còn chưa diễn, nhân vật chính đã bị ngã xuống đất ăn tỏi rồi, loại cảm giác này thật quá buồn bực.
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Tiểu muội chân dài, cô chưa nhìn đủ, vậy thì ta cứu tên ngu si này rồi lại đánh một trận.”
Nói xong, Hạ Thiên tóm lấy Viên Thiên Chính từ trong đan dược chồng chất như núi ra, tiện tay đâm hai châm: “Này, đồ đần, tỉnh lại đi, tiểu muội chân dài còn chưa nhìn đủ đâu, ngươi còn chiêu khác hay không?”
“Hạ Thiên, ngươi dám làm nhục ta như thế!” Viên Thiên Chính chậm rãi tỉnh lại, sau khi nghe được Hạ Thiên nói, tức giận đến giận sôi lên.
Chát! Chát!
Hạ Thiên tả hữu khai cung, tiện tay cho Viên Thiên Chính hai cái tát: “Chớ nói nhảm, cuối cùng có chiêu thức khác hay không. Phải có ý tứ, đừng lòe loẹt mà vô dụng như vừa rồi.”
“Viên Thiên Chính ta hôm nay không tiếc dẫn bạo Nguyên Anh, cũng muốn đồng quy vu tận với ngươi!” Viên Thiên Chính nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó, lập tức thôi động Nguyên Anh, dự định tự bạo.
“Xem ra là không có tuyệt chiêu khác.” Hạ Thiên lập tức cảm giác có chút nhàm chán: “Vậy ngươi không còn tác dụng gì nữa, ngươi muốn tự bạo thì tự bạo đi, ta không có hứng thú chơi với ngươi.”
Tay trái của Hạ Thiên vừa lật, ngân châm xuất hiện lần nữa, đâm vào trên người Viên Thiên Chính.
“Hạ Thiên, khoan ra tay đã!”
Lúc này, một giọng nói từ bên trên truyền tới. Lập tức có hai ba đạo nhân ảnh nhanh chóng bay đến bên cạnh Hạ Thiên, đồng thời ra tay với Hạ Thiên.
......
Tiên Vân đại lục, đảo Thần Tiên.
“Mệt mỏi quá, mỗi ngày đều luyện tập chiến đấu, đau lưng nhức eo, không có ý nghĩa.” Sở Dao mặc trang phục có chút mệt mỏi ngã trên mặt đất, nửa điểm không để ý hình tượng tiên nữ hiện tại của mình: “Cố tỷ, hôm nay không luyện tập được không?”
Cố Hàm Sương đứng cách đó không xa mặt không biểu tình thu kiếm vào vỏ, lạnh nhạt nói: “Được.”
“Lại nói lúc nào phu quân mới tới, ta rất nhớ hắn.” Sở Dao trở mình, cảm thấy nằm cũng không thoải mái, lại ngồi dậy.
Không biết Cố Hàm Sương nghĩ tới điều gì, trong mắt lóe lên một tia phong tình, ngoài miệng lại nói: “Không rõ, nghe Nguyệt tiên tử nói chờ hắn học xong Nghịch Thiên Bát Châm.”
“Chuyện đó thì ta biết.” Sở Dao cau mũi một cái, bất mãn nói: “Bây giờ Nguyệt tỷ đang quản lý Thanh Khiết tiên môn, Tống Ngọc Mị mang theo Ninh Khiết tới xây dựng lại Nhật Nguyệt tiên môn, Tiểu Kiều các nàng quản lý Thần Tiên đảo, Băng Băng tỷ và Mộng Oánh tỷ lại bị vị Nữ Hoàng kia mang tới Lam Kinh, nói là giúp nàng quản lý quốc gia. Còn có... A, sao ai cũng có chuyện làm, sao ta lại chẳng có chuyện gì để làm, thật là bực bội a.”
Cố Hàm Sương chỉ nói lại một câu: “Ngươi... Tâm không tĩnh.”
“......” Sở Dao im lặng trong nháy mắt. Lúc nàng ở Địa Cầu chính là một người không yên tĩnh được, trông coi một bang phái, mặc dù không có dã tâm gì, nhưng có việc ngày nào cũng không thiếu.
Sau khi gặp Hạ Thiên, cuộc sống của nàng rất vui vẻ, không giống bây giờ, ngoại trừ luyện tập chiến đấu, là luyện tập chiến đấu. Nàng biết luyện tập chiến đấu là vì tính cho an toàn tính mạng của mọi người ở tương lai, chỉ là luyện tập lâu, lại không có một kẻ thù chân chính cho nàng đánh, thật sự bực bội.
“Dao Dao, Nguyệt tỷ tìm ngươi.” Ngay lúc Sở Dao đang than thở, một giọng nói từ truyền tới trên không trung: “Ngươi tới phòng trà một chuyến.”
“Là Tiểu Kiều.” Trong nháy mắt tinh thần của Sở Dao tăng lên trăm lần, la ầm lên: “Ta đã biết, lập tức tới ngay.”
Chỉ một lát sau, lúc Sở Dao xuất hiện, đã tắm một cái, đổi bộ quần áo nhẹ nhàng khoan khoái, đi tới phòng trà.
“Nguyệt tỷ, ngươi tìm ta sao, có phải có chuyện gì cho ta làm đúng không?” Sở Dao vừa nhìn thấy bạch y tiên tử đang ngồi trong phòng trà, lập tức nhào tới, ôm cổ của đối phương: “Ta hóng mát một chút, nếu không ta buồn sẽ sinh ra bệnh.”
Nguyệt Thanh Nhã nhẹ nhàng nở nụ cười: “Hiện tại ngươi là người tu tiên, đã sớm tránh bách bệnh, bách độc bất xâm.”
“Đây không phải là ví dụ mà.” Sở Dao buông Nguyệt Thanh Nhã ra, thuận tiên ngồi ở bên cạnh nàng: “Lại nói, chẳng lẽ ngay cả tự mình tu tiên cũng mất đi vấn đề về tâm lý chứ.”
“Ừ, điều đó là ta thiếu cân nhắc.” Nguyệt Thanh Nhã nghiêm túc đáp: “Cùng nhau tu tiên, tâm ma khó trừ, cần cho ngươi giải tỏa áp lực.”
Sở Dao cười vui vẻ: “Đúng không đúng không, cho nên, có nhiệm vụ gì, Nguyệt tỷ ngươi cứ việc giải thích, ta không có vấn đề.”
“Quả thật có mấy chuyện nhỏ cần ngươi làm.” Nguyệt Thanh Nhã rót chén trà xanh cho Sở Dao, đẩy tới.
“Chuyện nhỏ?” Sở Dao nói lại một lần: “Có chuyện lớn ta không...” Mới nói một nửa, liếc vẻ mặt của Nguyệt Thanh Nhã, thì sửa lời nói: “Bất kể chuyện lớn nhỏ, có thể vì mọi người mà làm việc, ta phải làm.”
Nguyệt Thanh Nhã có chút buồn cười, từ trước đến nay Sở Dao có tính tình năng động, thậm chí lúc quen Hạ Thiên còn ở kỳ phản nghịch, hiện tại thấy trở nên trưởng thành không ít, thật ra vẫn có tính trẻ con. Nhưng nếu xem nàng như tiểu hài tử, vậy thì sai hoàn toàn, dù sao nàng đã từng là lão đại Sở Môn.
“Chúng ta định tập hợp tất cả sức mạnh trên Tiên Vân đại lục, làm tốt việc chuẩn bị đối đầu với Liên minh Tu Tiên ở tương lai.” Sắc mặt của Nguyệt Thanh Nhã lạnh nhạt, vừa cười vừa nói: “Lãnh thổ nước này, hoàng triều Cơ Thanh Ảnh đã làm được không khác lắm, mà khối tông môn Tu Tiên này, từ Thanh Khiết tiên môn và Nhật Nguyệt tiên môn làm, một vài bang phái tông môn bình thường còn lại, trước đó luôn không có thời gian để ý tới.”
Thật ra Sở Dao là người thông minh, nghe những câu này một lần liền hiểu: “Việc ấy giao cho ta đi.”
“Xem ra, so ra giới võ lực bình thường và người tu tiên không có ý nghĩa, nhưng lại không thể xem thường.” Nguyệt Thanh Nhã nói tiếp: “Bởi vì đó cũng là nơi tàng long ngọa hổ, hơn nữa bên trong Thanh Khiết tiên môn có không ít tàn dư của Vấn Thiên Quân, tới Tiên Vân đại lục chúng ta ẩn núp, rất có thể cũng giấu ở bên trong những môn phái bình thường kia.”
“Nguyệt tỷ, ngươi vẫn nên nói thẳng, muốn ta làm gì?” Sở Dao hỏi.
Nguyệt Thanh Nhã cười nói: “Trước kia ngươi là thủ khoa Sở Môn, làm cũng không tệ, bây giờ cho ngươi một cơ hội, ngươi làm chuyện ngươi am hiểu nhất.”
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Sở Dao cười, đáp ứng tương đối dứt khoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận