Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2225. Thử xem chẳng phải sẽ biết

Hạ Lãnh là con trai của Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng, đối với loại người chỉ đẹp mà không xài được tự nhiên là không có cảm tình gì, chỉ là xuất phát từ tâm tính của thiếu niên cho nên chỉ hơi chút cảm khái thôi.
Bạch Ngọc công tử kia làm ra cảnh tượng lớn như vậy, thế mà đến giờ vẫn còn chưa xuất hiện, chỉ có bốn thị tỳ mặc áo trắng từ giữa không trung rơi xuống, trải một lớp thảm màu trắng cực kỳ quý giá lên mặt đất.
Những người trong giang hồ khác rất hiểu quy củ, lập tức đi đến cuối thảm, cung kính khom người nghênh tiếp.
Không bao lâu, lại có sáu thị tỳ mặc áo xanh từ giữa không trung rơi xuống, các nàng cầm đủ loại nhạc khí trong tay, thổi kéo đàn hát, đầy đủ mọi thứ.
“Phô trương thật lớn nha, không biết chân nhân có anh tuấn như trong truyền thuyết đồn đãi không đây?” Tiêu Tú Nhi ngẩng đầu nhìn khắp nơi trên không trung, trong ánh mắt có chút chờ mong.
Thần sắc của Phong Thiên Linh có hơi phức tạp, thân hình dán chặt vào sau lưng Hạ Lãnh và Cơ Cửu, có lẽ là sợ bị Bạch Ngọc công tử sắp lên sân khấu nhận ra.
“Bạch Ngọc công tử giá lâm!” Không bao lâu, một tỳ nữ mặc áo xanh cất cao giọng nói một câu.
Chỉ thấy một người từ trên trời giáng xuống, chậm rãi rơi xuống giữa trung tâm lôi đài. Toàn thân người này mặc bạch y trắng hơn tuyết, gấm thụ đai lưng ngọc, nhìn qua chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, hai mắt tản ra sự thâm sâu, nhìn qua xác thật có loại phong phạm công tử thế giai.
“A, người này có chút anh tuấn!” Ánh mắt của Tiêu Tú Nhi sáng rực, có điều khi quay đầu lại phát hiện Hạ Lãnh có vẻ không quá cao hứng, nàng nhanh chóng sửa lời: “Ừm, đến gần mới thấy trên mặt còn có rổ, hoàn toàn bình thường không có gì đẹp cả, còn kém xa công tử nhà chúng ta cả vạn dặm!"
Hạ Lãnh chỉ lườm Tiêu Tú Nhi một cái, mặc kệ nàng.
“Vừa rồi là ngươi nói danh môn chính phái không có người?” Bạch Ngọc công tử cầm quạt xếp trong tay, phe phẩy hai cái sau đó bỗng nhiên chỉ về phía Hạ Lãnh ở xa, “Mặc dù tại hạ không môn không phái, nhưng cũng tự xưng là người trong chính đạo, muốn lĩnh giáo huynh vài chiêu."
“Ngươi nghe lầm rồi, ta không có nói câu đó." Hạ Lãnh nhàn nhạt đáp lại.
Đám người trong giang hồ cho rằng Hạ Lãnh khiếp đảm, nhao nhao cười vang.
“Vậy sao?” Bạch Ngọc công tử cũng rất tự đắc, hiển nhiên cảm thấy đây là do uy danh của mình gây ra, thế là tiếp tục: “Vậy chẳng lẽ là Bạch mỗ nghe lầm rồi? Hay là nhân huynh ý thức được sai lầm của mình, muốn một bậc thang để đi xuống?"
“Tất cả đều không phải." Hạ Lãnh thuận miệng nói: “Câu kia là do tỳ nữ của ta nói."
Bạch Ngọc công tử lộ ra ánh mắt rất khinh bỉ: “Đường đường là nam nhi mà lại không có một chút trách nhiệm, lại còn đùn đẩy trách nhiệm lên một thị tỳ, quả nhiên là tà đạo yêu nhân."
“Ta có trách nhiệm hay không thì chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới ngươi. Mà ta có phải là tà đạo yêu nhân hay không thì càng không phải người như ngươi có thể nhận định." Hạ Lãnh nhàn nhạt nhìn vị Bạch Ngọc công tử kia, “Nhưng ta có thể khẳng định, ngươi tuyệt đối không phải người trong chính đạo.”
Bạch Ngọc công tử sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ thiếu niên trước mắt này lại còn ngạo khí hơn cả hắn, lúc nói chuyện mang theo một loại giọng điệu thượng vị giả tự nhiên, cái này khiến cho hắn khá là khó chịu không khỏi hừ lạnh một tiếng, thân hình của hắn lập tức biến mất ở trước mắt mọi người, một giây sau xuất hiện ở trước mặt Hạ Lãnh.
“Quá nhanh!"
“Xuất hiện rồi! Chiêu bài của Bạch Ngọc công tử, Đạp Tuyết thân pháp."
“Quả nhiên là như điện như ảo ảnh, đạp tuyết vô ngân."
Đám người trong giang hồ nhao nhao kinh ngạc cảm thán không thôi, trong lòng càng thêm kính ngưỡng vị Bạch Ngọc công tử này.
“Khẩu khí của ngươi không nhỏ, chỉ là không biết bản lĩnh như thế nào!” Bởi vì Bạch Ngọc công tử cao hơn Hạ Lãnh rất nhiều, cho nên khi nhìn Hạ Lãnh có một loại ưu thế từ trên nhìn xuống.
“Thử xem chẳng phải sẽ biết." Hạ Lãnh cũng không có bị hù dọa, ngược lại càng thêm tò mò thân phận của vị Bạch Ngọc công tử này, hắn đã nhìn ra thân pháp của người này hình như bắt nguồn từ La Yên Bộ của Nhật Nguyệt tiên môn.
Sau khi đi tới Tiên Vân đại lục, Dạ Ngọc Mị, Nguyệt Thanh Nhã và những người khác đã lên lớp giảng giải cho hắn, ngoại trừ nói về những thứ liên quan tới tu tiên thì bọn họ cũng thường nhắc tới võ học trong giang hồ.
Chẳng hạn như phần lớn môn phái giang hồ đều sẽ tìm tông môn tu tiên để dựa vào, vừa nhận được sự che chở của tông môn tu tiên, đồng thời cũng có thể thu được một chút võ học truyền thừa. Đương nhiên những môn phái kia mỗi năm đều phải giao nộp vật phẩm cho tông môn tu tiên.
Bởi vì võ học truyền thừa đối với tông môn tu tiên mà nói, ngoại trừ còn có chút tác dụng đối với đệ tử Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ thì chẳng khác gì thứ râu ria, nhưng mà thứ này đối với môn phái giang hồ mà nói lại là bí mật vô cùng quan trọng.
Làm tông môn tu tiên đỉnh cấp ở Tiên Vân đại lục, Nhật Nguyệt tiên môn đã từng được mấy trăm giang hồ môn phái dựa vào, bao gồm cái gọi là chính đạo và tà đạo. Sau khi Nhật Nguyệt Tông môn La Yên Bộ trải qua rất nhiều bước đơn giản hoá thì đã truyền cho mấy môn phái tà đạo.
Từ trước đến nay, ký ức của Hạ Lãnh không tệ, những gì mà các mẹ đã dạy dỗ đến giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng gần như toàn bộ, không có khả năng tính sai. Nếu tên Bạch Ngọc công tử trước mắt này sử dụng La Yên Bộ phiên bản đơn giản hóa, vậy đã cho thấy người này hơn phân nửa có quan hệ rất lớn tới tà đạo.
“Nếu ngươi đã nói như vậy, bản công tử không cho ngươi bài học nhỏ thì tên tuổi Tứ công tử trên giang hồ của ta phải bị hủy hoại rồi." Bạch Ngọc công tử khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên nhấc chân tung ra một cú đá ngang, tấn công về phía cổ của Hạ Lãnh, tốc độ cực nhanh, chiêu thức phiêu dật.
“Bành!"
Một bóng người bay ra ngoài tựa như đạn pháo, đâm xuyên qua bảy, tám bức tường rồi rớt xuống trang viên phía sau núi, không biết sống chết ra sao.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận