Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2822: Dựa vào đâu?

“Mẹ nó, không đợi nữa.” Nam tử béo trung niên một tay gạt bàn ra, nhấc chân muốn ra ngoài, chỉ tiếc vừa ra đến cửa, một họng súng đen ngòm chỉ vào trán ông ta.
“Ông chủ nói lập tức đến ngay, mấy vị yên tâm đừng vội.” Bảo tiêu đứng ngoài cửa lạnh giọng nói.
Nam tử béo trung niên giận quá hóa cười: “Ngươi dám chỉ súng vào lão tử, các ngươi có biết chết như thế nào không?”
“Chết như thế nào thì cũng là chết, phương pháp thật ra không quan trọng.” A Cát đầu trọc xuất hiện, đưa mắt nhìn tiểu đệ cầm súng, làm ra vẻ giận dữ: “Không phải ta đã nói phải tiếp đãi mấy vị khách này cho thật tốt sao, tại sao lại còn móc súng chỉ vào khách chứ? Bình thường ta dạy các ngươi như thế à?”
“Xin lỗi, Cát gia.” Tiểu đệ thu súng lại, vẻ mặt áy náy.
“Xin lỗi ta làm gì?” A Cát một cước đạp lăn tiểu đệ của mình, sau đó hất cằm về phía nam nhân trung niên: “Ngươi mau xin lỗi Bân gia, ông ấy tha thứ cho ngươi thì mới được.”
Khóe mắt nam nhân trung niên run rẩy, quay về chỗ ngồi, lạnh giọng nói: “Không cần, ngươi đừng có mà âm dương quái khí, đi thẳng vào vấn đề đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Nữ nhân xinh đẹp mỉm cười: “Không sai, A Cát, ngươi bỏ số tiền lớn như vậy mời chúng ta đến đây, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta nhiều việc lắm.” Nam tử mặc vét trắng đốt điếu xì gà, vẻ mặt khinh thường.
A Cát mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống vị trí chủ vị, thản nhiên nói: “Ta trịnh trọng mời ba vị đến đây, đương nhiên có chuyện quan trọng cần nói. Điều này liên quan đến tiền độ và vận mệnh của Tam Đại Hội, hy vọng các ngươi có thể nghe lời của ta, đồng thời chiếu theo lời của ta mà làm. Bằng không, các ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.”
“Hừ, khẩu khí lớn thật.” Nam tử mặc vét trắng trào phúng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi chỉ là tiểu đầu mục mới lăn lộn được nửa năm mà thôi, có tư cách gì mà vung tay múa chân với Tam Đại Hội chúng ta chứ?”
Nam nhân trung niên cũng khinh thường: “A Cát vô dụng, có phải ngươi đã quá tự mãn rồi không? Ngươi vừa lúc mở được quán bar và quán ăn đêm ở mấy con phố thì đã cho rằng mình là lão đại, còn dám ra lệnh với chúng ta?”
Nữ nhân xinh đẹp cũng cảm thấy A Cát hơi tự cao: “Ngươi bớt nói mấy chuyện giả trân này đi, nói thẳng vào chuyện chính.”
“Sự việc cũng không phức tạp lắm.” A Cát cũng không quan tâm đến mấy lời châm chọc, khiêu khích của ba người, cười nói: “Ta hy vọng, Tam Đại Hội các ngươi sẽ gia nhập Cát Tường Hội của ta. Đương nhiên, ta sẽ trả cho các ngươi một khoản tiền, đủ cho nửa đời sau của các ngươi ăn uống không lo.”
“Ha ha ha.” Nữ nhân xinh đẹp là người đầu tiên không kìm được, há miệng cười to: “A Cát, ngươi vẫn rất hài hước, kể chuyện cười không tệ.”
Mặt A Cát vẫn không thay đổi: “Đây không phải chuyện cười mà là thông cáo. Cuối tháng này, ta sẽ phái người đi tiếp nhận.”
Bành!
Nam nhân trung niên một lần nữa vỗ bàn đứng dậy, quát to: “Con mẹ nó, ngươi tính là gì chứ? Ngươi còn dám đánh chủ ý vào Trường An Hội chúng ta. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Nhậm Trung Hằng, Bạch Tiểu Lỗi hay là sát thần Hạ Thiên?”
“Ba người này đều là nhân trung hào kiệt, A Cát ta thật sự không xứng đánh đồng với bọn họ.” A Cát đầu trọc lắc đầu, trong giọng nói còn có chút kính ý với ba người này: “Nhưng, lão đại ta có tư cách vượt qua ba người này. Bây giờ, thế lực ngầm kinh thành đều bị Hạ Thiên khống chế, đây thật sự không phải hiện tượng tốt. Lão đại ta muốn phá vỡ lũng đoạn đó. Bước đầu tiên chính là bắt đầu thu nạp thế lực ngầm rải rác ở kinh thành.”
“Chí khí không nhỏ nhỉ, còn muốn vượt qua cả sát thần.” Nam tử mặc vét trắng cười ha hả: “Không biết lão đại của ngươi là người như thế nào? Dựa vào đâu mà khoác lác như thế?”
A Cát giơ tay vẽ một vòng tròn giữa không trung, sau đó điểm chính giữa một cái: “Lão đại ta chính là người này, các ngươi cảm thấy đủ tư cách không?”
“Là ông ta?” Nữ nhân xinh đẹp kinh hãi: “Không phải ông ta đã chết rồi sao?”
“Không chết, nhưng vẫn còn ở trong tù.” A cát thản nhiên nói: “Hai mươi năm trước, ta vào tù chính là để tìm ông ta. Trải qua hơn mười năm tôi luyện, ta đã có được một phần mười công lực của ông ta. Đối phó với Hạ Thiên thì không đủ, nhưng trước khi lão nhân gia ông ra tay, ta chuẩn bị một chút vậy là đủ rồi.”
“Ha ha. Nam tử mặc vét trắng không khỏi lắc đầu: “Ngươi đánh giá quá thấp Hạ Thiên rồi, còn những người dưới tay hắn nữa. Ngươi cho rằng đám người Bạch Tiểu Lỗi ăn cơm khô, không phát hiện được mấy động tác nhỏ này của các ngươi sao? Đến lúc đó, chỉ sợ một Tạ Hiểu Phong cũng khiến các ngươi ăn đủ.”
“Ta đã nói ta có được một phần mười công lực của lão đại ta.” A Cát thành thật nói: “Chỉ cần không phải trực tiếp đối đầu với Hạ Thiên, ta có lòng tin giải quyết được tất cả.”
Nam nhân trung niên cười lạnh: “Thế ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ngươi không đối đầu với Hạ Thiên?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận