Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2867: Chúng ta chơi chuyện của chúng ta

Tiếng kêu thảm rất ngắn, chỉ một tiếng rồi thôi, thậm chí còn khiến cho người ta tưởng vừa rồi mình nghe nhầm.
“m thanh gì thế?” Bạch Tiêm Tiêm biến sắc, lập tức hỏi.
Vẻ mặt Hạ Thiên chẳng ra làm sao: “Đoán chừng có ai chết.”
Bạch Tiêm Tiêm hơi lo lắng hỏi: “Chúng ta có cần ra ngoài xem một chút không?”
“Vợ Tiêm Tiêm, ngoài đó chẳng có gì vui đâu.” Hạ Thiên nhếch miệng, thái độ chuyện chẳng liên quan đến mình: “Để mấy thứ ngu xuẩn đi xem, còn chúng ta chơi chuyện của chúng ta.”
Gương mặt Bạch Tiêm Tiêm đỏ lên, nói với Hạ Thiên: “Cái gọi là chúng ta chơi chuyện của chúng ta, ngươi muốn chơi cái gì?”
“Cái gì cũng có thể chơi được.” Hạ Thiên mỉm cười: “Vợ Tiêm Tiêm, ngươi có muốn thử một chút không?”
“Không muốn.” Bạch Tiêm Tiêm trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi cho rằng ta cái gì cũng không biết sao? Ngươi đang muốn làm chuyện xấu.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Làm sao có thể nói là chuyện xấu chứ? Rõ ràng là chuyện tốt mà, là chuyện tốt nhất trong số các chuyện tốt để chơi trên đời này.”
“Có quỷ mới tin ngươi.” Bạch Tiêm Tiêm nhăn mũi: “Trước khi đi, Y tỷ tỷ đã tìm ta, bảo ta cẩn thận ngươi một chút, đừng nên bị ngươi lừa gạt.”
Hạ Thiên lấy làm lạ hỏi: “Vợ Y Y tìm nàng làm gì?”
“Tỷ ấy tìm ta có một số việc.” Bạch Tiêm Tiêm thấy Hạ Thiên hiếu kỳ, con ngươi đảo một vòng, cười nói: “Nhưng Y tỷ tỷ nói ta không được nói cho ngươi biết.”
Hạ Thiên duỗi lưng một cái, cũng không có ý hỏi tiếp: “Không thể nói thì không nói. Dù sao ta cũng không muốn biết.”
“Ngươi thật sự không muốn biết?” Bạch Tiêm Tiêm không biết có phải là lạt mềm buột chặt hay không, không khỏi cười hỏi.
“Ta không muốn.” Hạ Thiên dứt khoát lắc đầu.
Bạch Tiêm Tiêm đưa tay vuốt trán Hạ Thiên, ý vị trên mặt không rõ.
Bành.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người ta đá văng, tiếp theo mọt người mặc đồ vét xông vào.
“Chỉ có hai người các ngươi trong phòng?” Người đến chính là Lăng Thiên Sơn của Thái Sơn phái. Sau khi vào cửa, ánh mắt của hắn ta nhanh chóng quét khắp ngõ ngách trong phòng: “Hai người các ngươi vẫn luôn ở trong phòng sao? Vừa rồi vì sao gọi các ngươi lại không ra?”
“Thằng ngu ngươi là ai vậy?” Hạ Thiên khó chịu nói.
Bạch Tiêm Tiêm nhẹ giọng nhắc nhở: “Người này hình như là Lăng Thiên Sơn của Thái Sơn phái.”
“Ta không biết.” Hạ Thiên ừm một tiếng: “Cho ngươi ba giây để cút xéo. Nếu không, ta sẽ đánh ngươi.”
“Hừ.” Lăng Thiên Sơn trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai, dám đùa nghịch uy phong trước mặt bổn công tử. Ngươi tìm nhầm người rồi.”
Hạ Thiên uể oải nói: “Còn hai giây nữa thôi.”
“Ngươi bớt làm ra vẻ ở đây đi.” Lăng Thiên Sơn cảnh cáo Hạ Thiên, lạnh giọng quát: “Ta nói cho ngươi biết, vừa rồi có người chết, ta hoài nghi hung thủ trong số chúng ta. Cho nên các ngươi tốt nhất nên lập tức phối hợp…A!”
Bành.
Lời còn chưa dứt, cả người Lăng Thiên Sơn đã nặng nề bay ra ngoài, đâm vào vách tường hành lang, bất tỉnh nhân sự.
Ngoài cửa còn có năm sáu người đang đứng xem náo nhiệt, mắt thấy thảm trạng của Lăng Thiên Sơn, biểu hiện từng người đều khác nhau.
“Một chút nhãn lực cũng không có.” Tiêu Diễm Diễm nhìn Lăng Thiên Sơn đã ngất đi, lắc đầu cảm thán: “Ngươi coi mình là lão đại nơi này sao? Đáng đời.”
Mấy người khác nhìn nhau, sau đó trở về phòng của mình, xem như không có chuyện gì phát sinh.
Tiêu Diễm Diễm chậm rãi bước vào phòng, thuận tiện đóng cửa phòng lại, cười nhẹ nhìn Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm: “Hai người các ngươi ngược lại tiêu dao khoái hoạt quá nhỉ. Các ngươi không quan tâm vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”
“Ngươi cũng biến ra ngoài đi, đừng ở đây chướng mắt nữa.” Hạ Thiên không vui nói.
Tiêu Diễm Diễm cười khẽ: “Ngươi đừng vô tình như vậy. Ta đang muốn nói chuyện với hai người. Nói xong, ta sẽ đi ngay, tuyệt không làm bóng đèn của các ngươi đâu.”
“Vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?” Bạch Tiêm Tiêm hỏi.
“Cũng chẳng phải chuyện lớn gì.” Tiêu Diễm Diễm chậm rãi đáp: “Là người mặc kim bào đã chết.”
Bạch Tiêm Tiêm ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi kia không phải sứ giả Tiểu Tiên Giới sao? Hắn ta chết như thế nào? Ai làm?”
“Tạm thời không rõ.” Tiêu Diễm Diễm lắc đầu, biểu hiện có chút ngưng trọng: “Nhưng hung thủ khẳng định bên trong phù cung của chúng ta, cũng chính là một trong số chúng ta. Hai người các ngươi tất nhiên không có hiềm nghi. Bọn họ không biết nhưng ta thì biết rất rõ. Ngay cả bản thân ta cũng không cần thiết làm mấy chuyện đó. Cho nên, chỉ còn lại một trong số những người kia mà thôi.”
Bạch Tiêm Tiêm cảm thấy suy đoán của Tiêu Diễm Diễm hoàn toàn không có vấn đề.
“Nhưng ta không rõ lắm, tại sao người kia lại làm như thế?” Tiêu Diễm Diễm cau mày: “Giết người mặc kim bào có chỗ tốt gì đối với hắn ta?”
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Không phải giết người mặc kim bào có chỗ tốt gì, mà là giết các ngươi, hắn ta sẽ có chỗ tốt.”
“Giết chúng ta?” Tiêu Diễm Diễm không hiểu nhìn Hạ Thiên: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Hạ Thiên chẳng hề quan tâm: “Không có ý gì cả.”
“Thật sao? Ngươi đang thừa nước đục thả câu.” Tiêu Diễm Diễm bất mãn nói: “Nếu ngươi biết cái gì, ngươi nói cho chúng ta biết không được sao? Tại sao lại phải che giấu? Như vậy chẳng khác nào đang giúp hung thủ kia.”
“Ta không hứng thú giúp bất cứ kẻ nào cả.” Hạ Thiên duỗi lưng một cái: “Chỉ cần tên ngốc đó đừng chọc ta, hắn ta giết ai đều không liên quan đến ta.”
Tiêu Diễm Diễm hơi sợ hãi: “Nếu hắn ta đến giết ta, ngươi cũng không giúp?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận