Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3102: Đừng quấy rầy ta ăn đùi gà

A Cửu suy nghĩ một chút, lấy tờ khăn giấy chậm rãi phun ra, sau đó trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ăn ngon cái rắm.”
“Các ngươi có thể nhỏ giọng lại một chút hay không?” Lão thân sĩ liếc mắt nhìn Hạ Thiên và A Cửu: “Ta chẳng nghe được lão thái thái nói gì. Phần sau còn giới thiệu những vị khách dự tiệc, các ngươi chú ý lễ phép cơ bản một chút đi.”
Hạ Thiên vẫn làm theo ý của mình, một chút cũng không để ý đến lão thân sĩ.
A Cửu yên tĩnh lại, đưa mắt nhìn lão thái thái.
Tinh thần của Hồ lão thái thái vẫn rất quắc thước. Bà vẫy tay gọi tử tôn thân cận Hồ gia đến giới thiệu với mọi người: “Đây là con trai lớn của ta Hồ Ứng Hùng, phụ trách phần lớn công ty Hồ gia và công việc đối ngoại. Chỉ là thời gian trước sức khỏe của nó xảy ra chút vấn đề, tạm thời đang nghỉ ngơi ở nhà.”
Hồ Ứng Hùng nở nụ cười như đón gió xuân, thái độ vô cùng kính cẩn, hoàn toàn khác với thái độ ngang ngược khi đánh với Hạ Thiên và A Cửu. Tương tự, Hồ phu nhân bên cạnh cũng trở nên nhu mì, hiền lương, không hề có biểu hiện chanh chua như lúc ban đầu.
“Người này là con trai thứ hai của ta, Hồ Ứng Bảo, phụ trách phương diện y dược.”
Hồ Ứng Bảo mỉm cười, nụ cười rất tiêu chuẩn.
“Còn đây là con gái nuôi của ta, tên Tề Ngữ Thi, là người của Tề gia Phù Lương.”
Nữ nhân có bảy thành tương tự A Cửu cười nhạt một tiếng, xem như chào hỏi.
Mặt của vợ chồng Hồ Ứng Hùng và Hồ Ứng Bảo không hẹn mà co quắp lại, đáy mắt còn hiện lên chút không cam lòng.
Người có mặt đều rất kinh ngạc. Gia yến lần này thật là Hồ lão thái thái muốn chọn người nối nghiệp, mặc dù không phải chính thức xác nhận nhưng là một tín hiệu. Nếu lão thái thái giới thiệu con gái nuôi với mọi người, tất nhiên bà cũng muốn nói rõ nữ nhân này có tư cách tiếp nhận gia nghiệp Hồ gia.
“…”
Bà lại giới thiệu thêm mấy tử tôn Hồ gia nữa. Cuối cùng, Hồ lão thái thái đẩy Hồ Hóa Vũ lên phía trước: “Tiếp theo, ta xin giới thiệu với mọi người một chút, đây là tiểu tôn tử của ta, Hồ Hóa Vũ. Nó là trưởng tôn trưởng tử của ta. Trước mắt, công việc lớn nhỏ của gia tộc tạm thời do nó quản lý. Trong khoảng thời gian qua, nó làm rất tốt. Về sau, Hồ gia khả năng phải nhờ vào nó. Đến lúc đó, mong mọi người nể mặt lão thái thái ta nhiều hơn mà chiếu cố cho nó…”
“Khoan đã.” Trên ghế có người đưa tay lên tiếng: “Hồ Hóa Vũ hình như không phải trưởng tôn trưởng tử. Ta nhớ Hồ Ứng Hùng còn có một đứa con trai nữa, tại sao hôm nay lại không thấy?”
Nghe xong, ngoại trừ Hồ lão thái thái, người của Hồ gia đều kinh ngạc, có người còn cúi thấp đầu không dám lẫn vào bên trong.
“A, vị tiên sinh này, ngươi là khách do ai mời đến thế?” Hồ lão thái thái nhìn người kia, cảm thấy lạ mắt: “Hình như ta chưa hề nhìn thấy ngươi?”
Người kia cười ha hả, một chút cũng không hoảng hốt: “Ở đây có rất nhiều người lão thái thái chưa từng gặp qua, vì sao bà chỉ nói có một mình ta vậy?”
“Vậy ngươi là khách do ai mời đến?” Hồ lão thái thái cười hỏi: “Dù sao lão thái thái ta cũng không mời ngươi.”
“Ta là do vị trưởng tử trưởng tôn chân chính Hồ gia mời đến.” Người kia vượt qua mọi người, ngạo nghễ nói: “Ta là bạn của hắn ta, được hắn ta nhờ vả, muốn một lời giải thích từ lão thái thái.”
“Làm càn!” Hồ Ứng Hùng nổi giận chỉ vào người kia: “Ngươi lập tức biến ra ngoài cho ta. Bảo vệ đâu, các nguơi chết hết rồi à? Mau bắt hắn ta ra ngoài.”
Người kia cười càng to hơn: “Hồ Ứng Hùng, nghĩ không ra ngươi lại là người nhảy ra đầu tiên. Chẳng lẽ ngươi quên mất, không có Hồ Hành Vũ, con chó đực ngươi chẳng tính là gì.”
“Ngươi đúng là nói hươu nói vượn.” Lúc này Hồ Ứng Hùng thẹn quá hóa giận, chỉ vào người kia mà mắng: “Rốt cuộc ngươi do ai phái đến? Ngươi muốn cố ý nhiễu loạn yến hội lần này sao?”
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa.” Hồ lão thái thái cũng không hoảng hốt: “Ta đích thật có một đứa cháu trai tên Hồ Hành Vũ, nhưng mấy tháng trước đã bệnh chết. Cho nên, việc này đừng nên nhắc lại. Nếu ngươi là bạn của nó, ngươi càng không nên gây loạn vào lúc này. Nó ở trên trời cũng cảm thấy bất an.”
“Lão thái thái phủi sạch sẽ nhỉ.” Người kia hừ lạnh một tiếng, chỉ vào lão thái thái mà mắng: “Hắn ta cũng không phải bệnh chết, mà là bị các ngươi hại chết, hoặc cũng có thể nói là bị hạ độc chết. Hôm nay ta đến đây chính là muốn đòi công đạo cho hắn ta.”
Nói xong, người này kéo áo khoác lên, bên hông có đeo một quả bom: “Ta đã đến thì không có ý định còn sống ra ngoài. Tóm lại, hôm nay, nếu không cho ta một câu trả lời hài lòng, mọi người cùng chết.”
“Dám uy hiếp Hồ gia, ngươi muốn chết.” Người Hồ gia nhất thời vừa sợ vừa giận. Đây quả thật là đè mặt Hồ gia xuống mà ma sát.
Người ở đây đều cảm thấy không yên. Bọn họ chỉ đến dự tiệc, thuận tiện gia tăng thanh thế cho người mời bọn họ, kiếm chút chỗ tốt mà thôi, ai có thể nghĩ đến lại còn nguy hiểm đến tính mạng.
“Đây là chuyện vui mà ngươi nói đấy sao?” A Cửu đẩy đẩy Hạ Thiên: “Lúc trước ngươi đã dự liệu được tình huống này?”
Hạ Thiên lắc đầu, miệng vẫn còn ngậm miếng đùi gà: “Đây chỉ là khúc nhạc dạo. Ta nói trò hay không phải cái này.”
“Ồ, mở đầu đã kích thích như thế, nhưng chỉ là khúc nhạc dạo?” A Cửu cũng cảm thấy khó hiểu.
Lúc này, người kia đã lui sang một bên, muốn bắt một ai đó làm tấm chắn, kết quả lại bắt được Hạ Thiên đang ăn đùi gà.
“Ta biết Hồ gia các ngươi có chút thủ đoạn, còn có bản lãnh đặc biệt, nhưng ta không sợ.” Người kia kéo Hạ Thiên ra khỏi chỗ ngồi, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất nên phối hợp với ta, nếu không, ta sẽ cho quả bom này nổ, mọi người cùng nhau biến thành cặn bã.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ngươi làm việc của ngươi đi, đừng quấy rấy ta ăn đùi gà là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận