Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4161: Không biết, cũng chẳng hứng thú muốn biết

“Không biết, cũng chẳng hứng thú muốn biết.” Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Dù sao ông ta cũng đã bị ta xử lý rồi.” Bóng người kia ngược lại cũng không phản ứng quá lớn, chỉ thản nhiên nói: “Ta không cảm nhận được ý thức của hắn ta, quả nhiên đã chết. Từ nhỏ A Tán Phổ đã theo ta tu hành. Đứa nhỏ này tâm địa thiện lương, lòng mang chúng sinh, là người kế tục Phật chủng. Để bồi dưỡng hắn ta, lão nạp đã hao phí vô số tâm huyết. Ban đầu, ta chờ mong hắn ta có thể tiếp nhận y bát của ta, không nghĩ lại bị các ngươi làm hỏng.”
“Ngươi đang kể chuyện cười à?” Tô Bối Bối lạnh lùng nói: “Đồ đệ của ngươi chẳng những hạ độc làm hại con trai của Kim phu nhân, trên người còn có sát khí cực nặng, không biết đã giết bao nhiêu người, ông ta mà cũng được xem là thiện lương?” Bóng người kia lắc đầu, có chút trịnh trọng nói: “Ngã Phật tu hành, sao chỉ có vạn ức pháp môn đó? Hắn ta làm hết thảy chẳng qua cũng chỉ vì tu hành mà thôi. Một khi tu thành, chắc chắn hắn ta sẽ có thể cứu vớt được vạn chúng sinh, vì thế hy sinh tính mệnh của một số người cũng không tính là gì.”
“Quả nhiên là một ngôi chùa tà, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ.” Gương mặt xinh đẹp của Tô Bối Bối lạnh lại: “Ngươi nhất định cũng chẳng phải vật gì tốt.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Bối nha đầu, nàng nói sai rồi. Lão ngốc đó ngay cả đồ vật cũng không được tính.”
“Xem ra hai vị chính là lai giả bất thiện. Nếu là như vậy, hai người ở lại đây đi.”
Bóng người kia dần dần ngưng thực, biến thành một thanh niên, sau đó vung tay rót huyết tương vào túi da lão hòa thượng lông mày trắng và giám tự, để bọn họ một lần nữa trở lại thành người.
“Người nam, lột da, cất vào Thanh Nang Thi Đường.” Bóng người kia dặn dò hòa thượng lông mày trắng và giám tự.
Lại chỉ vào Tô Bối Bối: “Nữ nhân ngược lại có mấy phần thiên nữ, có thể giữ lại để song tu, cung cấp năng lượng giúp lão nạp đột phá.”
“Ngươi nghĩ hay quá nhỉ.” Tô Bối Bối nghe xong, tức đến mức muốn bể phổi, cũng không khách sáo, dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến trước mặt người kia, một chưởng chém xuống cổ họng đối phương.
Người kia chỉ thản nhiên nhìn Tô Bối Bối một chút, cũng không để ý đến.
Phốc.
Cổ tay Tô Bối Bối chặt xuống, đích thật đã chặt đứt cổ người này. Đáng tiếc lại không có tác dụng gì.
Cơ thể người kia giống như được ngưng tụ từ huyết tương. Sau khi chặt đứt, rất nhanh đã dính cùng một chỗ.
“Đúng là nữ nhân ngu xuẩn.”
Người kia lắc đầu, có chút khinh thường nói: “Cơ thể lão nạp được ngưng tụ từ huyết dịch ngàn vạn người mà thành. Ngươi cho rằng chỉ bằng quyền cước của ngươi thì có thể hủy hoại sao?”
Tô Bối Bối lạnh lùng đáp lại: “Vậy thì ngươi lại càng đáng chết.”
Vừa nói, nàng vừa một cước đạp tới, đá bay đầu đối phương.
“Vô dụng thôi.” Người kia lại ngưng ra một cái đầu khác, không hề có chút tổn thương: “Nếu ngươi cứ nhảy nhót như vậy mãi, ta sẽ bắt ngươi trước.”
Tô Bối Bối cười nói: “Bắt ta? Ngươi nằm mơ đi.”
“Huyết qua, tàn võng.”
Người kia hừ nhẹ một tiếng, vung tay phun ra một dòng huyết tương cuồn cuộn, biến thành một tấm lưới lớn bao trùm Tô Bối Bối.
“Hạ tiên sinh, ngươi không định giúp Tô tiểu thư sao?”
A Sai phát hiện huyết tương dưới chân mình nhạt đi không ít. Khô trảo đằng sau cũng đã thả lỏng, hắn ta lập tức thừa cơ tránh thoát, chạy đến trước mặt Hạ Thiên.
Hạ Thiên thản nhiên đáp: “Không cần. Cái thứ ngu ngốc đó còn chưa phải đối thủ của Bối nha đầu.”
“Thật sao?” Sát thủ A Sai hoàn toàn nhìn không ra.
Hắn ta chỉ thấy Tô Bối Bối hở trái hở phải trong thế công huyết võng của người kia, giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị trùm vào.
“Các ngươi bắt hai người kia luôn đi.”
Lúc này, hòa thượng lông mày trắng và hòa thượng giám tự cũng đã vọt đến, trong tay hai người cầm một thanh giới đao kỳ quái chém về phía Hạ Thiên và A Sai.
“Hạ tiên sinh, hai người này cứ giao cho ta.”
A Sai đành phải lấy ra đoản đao của mình nghênh đón.
Hạ Thiên nhếch miệng, từ chối cho ý kiến.
Bản lãnh của A Sai không thấp. Đáng tiếc lại gặp phải hai tên quái vật còn mạnh hơn cả người, không bao lâu sau đã rơi vào hạ phong.
Nếu chỉ đơn độc đối phó một người, A Sai cảm thấy mình còn có chút phần thắng.
Đồng thời ứng phó hai người, hắn ta dự cảm hắn ta sẽ chết trong vòng một trăm chiêu.
Ban đầu, hắn ta tưởng rằng Hạ Thiên sẽ có khả năng ra tay tương trợ, nhưng nhìn lại, hắn ta phát hiện Hạ Thiên hoàn toàn không thèm nhìn hắn ta một chút, chỉ nhìn chằm chằm Tô Bối Bối mà thôi.
“Mẹ nó, liều mạng thôi.”
A Sai không muốn bị Hạ Thiên khinh thường, đành phải dùng mười hai phần công lực chiến đấu tới cùng với hai con quái vật.
Lý tưởng thì tốt đấy nhưng hiện thực lại lạnh thấu xương.
Bành.
Rất nhanh, phần bụng của hắn ta chịu một đao, tiếp theo mặt cũng bị một cước, cả người bay ra ngoài, lăn đến dưới chân Hạ Thiên.
“Hạ tiên sinh, ta không chịu nổi.” A Sai gượng chống: “Mời ngươi ra tay tương trợ.”
Hòa thượng lông mày trắng lạnh lùng nói: “Một người chui vào bổn tự, ý đồ bất chính, một người tự tiện xông vào hậu viện, lai giả bất thiện. Hai người các ngươi đều phải chết, ai cũng không sống được.”
Hòa thương giám tự lại càng phun ra sát ý: “Không cần nói nhảm với bọn chúng, giết nhanh lên, tránh cho Long Bà âm La đại nhân bất mãn.”
Hai người đồng loạt vọt đến trước mặt Hạ Thiên, giới đao như dệt lưới nhắm ngay tim.
Phốc.
Một tiếng vang nhỏ, hai thanh giới đao đều đâm xuyên tim Hạ Thiên, nhưng không hề để lại vết thương quá lớn.
Thậm chí khi giới đao rút ra, vết thương mỏng nhạt còn tự động khép lại, giống như chưa từng bị tổn thương. Đao pháp tinh diệu có thể nói là cử thế vô song.
Bạn cần đăng nhập để bình luận