Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4226: Sử dụng hết pin chứ sao?

Khi Hạ Thiên nói những lời này, giọng điệu rất bình thản, giống như đang nói đến một chuyện rất bình thường.
Tuy nhiên, người ở đây lại không có bất cứ biểu hiện gì đặc biệt. Bởi vì cách nói đó thật sự quá phù hợp với tính cách không sợ trời không sợ đất của hắn. Nhiếp Tử Hùng nhất thời không biết nên nói cái gì, đành phải cảm khái nói: “Hạ Thiên ngươi thiên phú cực kỳ cao, đương nhiên sẽ có hào khí đó. Người ở liên minh tu tiên, còn có hạng người bè lũ xu nịnh, ngàn năm vạn năm cũng không thể đột phá, vì thế bọn họ đã áp chế tất cả vãn bối chậm tiến, thậm chí là tu tiên giả tinh vực khác.”
“Khả năng không chỉ là áp chế, bọn họ còn nghĩ hết biện pháp cướp lấy sức mạnh tân sinh. Nếu không cướp được, vậy thì hủy.” Phù Diêu Tiên Tử có quyền lên tiếng đối với chuyện này. Sở dĩ nàng bị đày đến trái đất cũng là vì bị liên minh tu tiên áp bách.
Hạ Thiên cũng nhớ đến việc này, liền hỏi: “Vợ Phù Diêu, tu vi của nàng cũng đã khôi phục rồi, hẳn còn mạnh hơn đám lão gia hỏa đó. Nếu không, chúng ta cùng đến đó xử lý toàn bộ bọn họ, báo thù cho nàng.”
“Mặc dù liên minh tu tiên đã mục nát không chịu nổi nhưng cũng không thể khinh thường.” Phù Diêu Tiên Tử lắc đầu, mỉm cười nói: “Liên minh tu tiên tồn tại gần ngàn vạn năm, ở giữa có không ít cường giả phụ thuộc, lại có đạo pháp truyền thừa vô biên. Thỉnh thoảng còn có người phi thăng Chân Tiên giới, để lại đồ vật nhiều không kể xiết. Khó dây dưa nhất chính là Chuẩn tiên lão tổ nhiều lần độ kiếp không thành nhưng vẫn sống sót.”
“Chuẩn tiên lão tổ?” Lần đầu tiên Kiều Tiểu Kiều nghe đến danh xưng này, có chút tò mò hỏi: “Ngươi nói cụ thể một chút đi, bọn họ là ai vậy?”
Phù Diêu Tiên Tử mỉm cười, cũng không trả lời câu hỏi của Kiều Tiểu Kiều: “Những chuyện của liên minh tu tiên, về sau chúng ta có nhiều thời gian sẽ nói, còn bây giờ chúng ta nên giải quyết vấn đề trước mắt.” “Cũng đúng, chuyện này có thể nói với nhau kỹ hơn.” Kiều Tiểu Kiều gật đầu. Tuy nói các nàng sớm muộn gì cũng sẽ đến tu tiên liên minh một chuyến, nếu không sẽ không cách nào giải quyết được nguy cơ kiếm treo lơ lửng trên đỉnh đầu, nhưng chuyện này xác thực còn rất xa xôi, tạm thời không cần nóng vội như vậy.
Việc cấp bách bây giờ là giải quyết nguy cơ trước mắt.
“Tu tiên liên minh xác thực không phải chúng ta có thể rung chuyển.” Nhiếp Tử Hùng phụ họa một câu.
Hạ Thiên nói: ‘Ngươi không phải muốn chúng ta cứu bản thể của ngươi sao? Ngươi cứ nói thẳng ngươi bị vây ở đâu là được.”
“Không chỉ như vậy không thôi.” Nhiếp Tử Hùng lo lắng nhìn Hạ Thiên, trịnh trọng giải thích: “Ngu Giả Chi Trác hẳn còn có mưu đồ lớn hơn. Nếu chúng ta không ngăn cản, cứ mặc kệ bọn họ tiếp tục, chỉ sợ tạo thành hậu quả không cách nào đo lường. Ta chỉ gửi một phần ký ức vào cơ thể này, cho nên rất nhiều chuyện chỉ có bản thể mới nói ra được.”
“Nói nhảm nhiều quá, hang ổ đó ở đâu?” Hạ Thiên hỏi.
“Thật ra, cụ thể ở đâu ta cũng không rõ lắm.” Nhiếp Tử Hùng cười khổ, lắc đầu nói: ‘Ta chỉ nhớ rõ ta ở trên đài cao của một ngôi thần miếu. Khi nhìn ra xa, ta chợt phát hiện một manh mối, sau đó ta thuận theo manh mối đó đến một chỗ thì tìm được một cái hộp. Khi ta vừa mở cái hộp, người đã bị thu vào bên trong. Trong cái hộp, ta nghe được người của Ngu Giả Chi Trác đang họp, tình huống cụ thể thì phải nói bản thể. Cơ thể này thật sự không thể gánh chịu quá nhiều ký ức.”
Tô Vô Song cũng cảm thấy bó tay: “Ngươi không biết mình bị vây ở đâu, làm sao chúng ta có thể cứu ngươi?”
“Thế ngươi có nhớ ngôi thần miếu đó ở đâu không?” Kiều Tiểu Kiều nhẹ giọng hỏi.
“Nó nằm trên dãy Alps.” Nhiếp Tử Hùng ngược lại nhớ rất kỹ chi tiết này. Hắn nói với mọi người: “Đó là một ngôi miếu thờ được xây bằng đá tảng. Mặc dù bị tàn phá nhưng…”
Nói đến chỗ này, hắn ta bỗng dưng ngừng lại, thần thái trong ánh mắt dần dần biến mất, ngã xuống đất.
“Hắn ta bị sao vậy?” Tô Vô Song vội hỏi.
Hạ Thiên bĩu môi nói: “Sử dụng hết pin chứ sao?”
“@%$#&…”
Khi Nhiếp Tử Hùng tỉnh lai, hắn ta quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên, miệng không ngừng lải nhải. Đáng tiếc, Hạ Thiên một chữ cũng nghe không hiểu.
“Hắn ta nói cái gì thế?” Tô Vô Song cau chặt mày, mờ mịt hỏi.
“Không biết, cũng không cần biết.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Chúng ta nên giao hắn ta cho Thiên Đạo Tổ, tìm hiểu rõ ràng thân phận của hắn ta, cơ thể có sinh ra biến dị gì hay không. Nếu hết thảy đều không có vấn đề, chúng ta có thể đưa hắn ta về nhà.”
Tô Vô Song bỗng lên tiếng: ‘Chúng ta có cần đi cứu Nhiếp Tử Hùng không? Tại sao ta luôn có cảm giác không đáng tin cậy, giống như một cái bẫy?”
“Ngươi không tin tưởng vị sư huynh đệ của ngươi sao?” Kiều Tiểu Kiều có chút ý vị thâm trường hỏi.
Tô Vô Song vô cùng quả quyết: “Không tin. Thật ra, cái gọi là tông môn tu tiên, bên trong còn bẩn thỉu hơn gấp trăm lần so với phàm nhân. Ở Phiếu Miểu Tiên Môn, ta chỉ tin tưởng một mình Nguyệt sư tỷ.”
“Bên trong có bẫy hay không không quan trọng.” Hạ Thiên một tay ôm Kiều Tiểu Kiều, một tay nắm tay Phù Diêu Tiên Tử, hờ hững nói: “Vấn đề là có cần thiết phải cứu hắn ta hay không?” “Ta cảm thấy không cần thiết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận