Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2564: Có ý đồ khác

"Khá lạnh lùng đấy chứ, không thèm quan tâm đến người khác giống như An An." Muội muội mặt con nít hơi bất mãn, trêu trọc nói.
Vị mỹ nữ trang điểm đậm tên An An không khỏi lườm muội muội mặt con nít một cái: "Ngươi nói cái gì!"
Mỹ nữ mặt con nít tựa hồ có hơi sợ nàng, co rúm lại không nói gì thêm.
Nam tử tóc dài không khỏi giải vây, nói: "Không có gì hết, Anh Tử chỉ tùy tiện trêu chọc một câu thôi, chưa gì đã giận rồi à?"
"Tất cả mọi người cùng một hội với nhau, đừng căng thẳng với nhau như thế, vui vẻ chút đi." Hứa Chân Chân cũng cười nói: "Quen biết nhau nhiều năm như vậy, chẳng phải ở trên mạng tán gẫu rất nhiệt tình sao, sao giờ gặp mặt lại lạnh nhạt với nhau thế."
"Các ngươi là bạn bè qua mạng à?" Tô Bối Bối không khỏi hỏi.
Hứa Chân Chân gật gật đầu, cười giải thích: "Đúng vậy, tất cả mọi người quen biết nhau trong Baidu Tieba, sau đó phát hiện có chung sở thích, nên liền thành lập ra một hội, mặc dù đây là lần đầu tiên tổ chức gặp mặt ngoài đời, nhưng mà tất cả mọi người đã quen biết nhau hơn mười năm rồi."
Tô Bối Bối đối với cái gọi là quen biết qua mạng, từ trước đến giờ không xem trọng, nhưng nàng cũng không phủ nhận trên mạng có thể tìm được những bạn bè thật, thế là né tránh chủ đề này, hỏi sang chủ đề khác: "Trong hội của các ngươi, chủ yếu là làm những gì?"
"Ta mới vừa nói đó, chính là nghiên cứu những hiện tượng linh dị." Hứa Chân Chân bỗng nhiên lấy một quyển sách nhỏ ra, đưa cho Tô Bối Bối: "Đây là tập san của bọn ta, bên trong có một số thành quả nghiên cứu của bọn ta, đương nhiên cũng sẽ giúp người khác giải quyết được một vài sự kiện linh dị đơn giản."
Tô Bối Bối có chút nghi ngờ, nói: "Vậy các ngươi là Mao Sơn đạo sĩ à?"
"Cũng không thể nói vậy." Muội muội mặt con nít lắc đầu, "Chúng ta chính là những người yêu thích chuyện dân gian, nhàn rỗi không việc gì làm, nên cùng thảo luận một chút mà thôi."
Nam tử tóc dài kia mở miệng nói: "Nếu mà vẫn chưa hiểu, thì cứ coi bọn ta là một nhóm yêu thích chuyện kinh dị là được."
"Kiểu như tiểu thuyết Thất Dạ Quái Đàm à?" Tô Bối Bối nhớ tới một cuốn tiểu thuyết mà thời cấp ba mình từng đọc qua.
"Gần giống vậy đấy.” Hứa Chân Chân cũng không biết nên giải thích thế nào, dù sao mỗi lần hội của bọn họ giải thích với người ngoài, thì luôn bị hiểu lầm thành hội viết chuyện linh dị, nên cũng không giải thích gì thêm: "Đến tối, đốt lửa trại, cùng kể một vài chuyện ma quỷ, cũng khá thú vị đấy."
"Các ngươi đều tưởng đó là câu chuyện, nhưng còn ta thì đang bị dằn vặt." Mỹ nữ trang điểm đậm kia có chút khó chịu, nói với Hứa Chân Chân: "Ngươi rõ ràng đã nói, phải giúp ta giải quyết sự kiện đó, kết quả là bây giờ chỉ nói là kể truyện, ngươi coi ta là gì, tài liệu sống à?"
Dứt lời, mỹ nữ trang điểm đậm giận dữ rời đi.
"An An, An An, ngươi bớt nóng, Chân Chân chỉ nói đùa thôi." Soát ca mặt chữ điền lập tức đứng lên, đuổi theo.
Hứa Chân Chân lại kêu hắn trở lại: "Quách Duy Minh, ngươi chờ đã."
Soái ca mặt chữ điền dừng bước, quay đầu nhìn về phía Hứa Chân Chân: "Sao thế?"
"Nhớ dỗ An An trở về, còn có cái kia, cũng chuẩn bị một chút." Trong lúc Hứa Chân Chân nói câu này, vô ý liếc nhìn Tô Bối Bối một cái, rất nhanh liền nở nụ cười: "Thay ta gửi lời xin lỗi đến An An, ta thật sự muốn giúp nàng, chỉ là sự kiện đó không thể vội vàng được."
"À, được thôi." Soái ca mặt chữ điền gật gật đầu, tiếp tục đuổi theo mỹ nữ trang điểm đậm.
Muội muội mặt con nít thấy soái ca mặt chữ điền đã đi xa, lúc này mới không nhịn được chửi một câu: "Xuất thân thì tầm thường nhưng lại mắc bệnh công chúa, coi chúng ta giống như người hầu của nàng vậy, còn phải dỗ ngon dỗ ngọt nàng, tâng bốc nàng, ta khinh!"
Nam tử tóc dài trừng muội muội mặt con nít một cái: "Bớt tranh cãi xíu đi, nàng mắc bệnh thật đấy."
"Nàng bị bệnh, thì liên quan gì đến ta chứ." Muội muội mặt con nít vẫn cứ khó chịu, "Bệnh đó là do nàng tự tìm, nhất định là quả báo, ta còn sợ nàng sẽ liên lụy đến ta nữa này."
"Ngươi câm miệng!" Hứa Chân Chân bỗng nhiên biến sắc, thấp giọng quát muội muội mặt con nít, "Tốt nhất là đừng có nói mấy câu như thế nữa, biết chưa!"
Tô Bối Bối lẳng lặng nhìn những người này, trong lòng cảm thán không thôi, quả nhiên ở đâu có người, ở đó có giang hồ, chẳng qua là hội năm người, vẻn vẹn mấy câu nói liền lộ ra lòng người rắc rối và phức tạp.
"Thật xin lỗi, để ngươi chê cười." Hứa Chân Chân khá là áy náy nói với Tô Bối Bối: “Đáng lẽ muốn cho ngươi vui vẻ một chút, nhưng lại để ngươi thấy cảnh tượng bất hòa này."
Tô Bối Bối khoát tay áo một cái, thuận miệng hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, vị nữ hài tử tên An An có phải là mắc bệnh gì không?"
"Thật ra cũng không thể gọi là bệnh, mà là gặp ma." Hứa Chân Chân nghiêm túc giải thích, "Dung mạo của An An rất đẹp, trước đây không tô son đánh phấn. Bây giờ trang điểm đậm chính là vì che lấp quỷ họa."
"Quỷ họa?" Tô Bối Bối nghe được một cái từ xa lạ.
"Đúng, là quỷ họa." Hứa Chân Chân thở dài, "Đại khái là một tháng trước, trên mặt An An bỗng xuất hiện những hình vẽ quỷ dị, rõ ràng là do vẽ mà ra, nhưng lại không cách nào rửa sạch, lau cũng không được, thậm chí tìm đến thợ xăm cũng không xóa được. Chuyện này đã dằn vặt tinh thần và thể xác của nàng, lần này bọn ta tập hợp vừa muốn kêu nàng đi ra ngoài giải sầu, vừa cùng nhau thương lượng nên giúp nàng như thế nào."
"Ra là vậy." Tô Bối Bối thuận miệng cảm khái một câu: "Thế thì đúng là rất thảm."
Bỗng nhiên trên mặt Hứa Chân Chân lộ ra chút hổ thẹn, nói với Tô Bối Bối: "Kỳ thực ta tiếp cận ngươi, kêu ngươi đến đây, là có ý đồ khác, xin ngươi thứ lỗi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận