Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4356: Ta không lấy tiền của ngươi đã là tốt lắm rồi

Hạ Thiên có chút hứng thú đối với việc xử lý Thần Hoàng.
Về phần liên minh tu tiên có thay đổi trời hay không, chẳng liên quan gì đến hắn.
Hạ Thiên cũng không tiếp nhận đạo nguyên của Võ Vạn Dương, nhưng thời gian kế tiếp hắn vẫn ở lại Thần Võ Tông. Ban ngày luận bàn với Võ Vạn Dương, ban đêm luận bàn với Tiêu Dao Tiên Tử, thời gian trôi qua xem như không tệ.
Khi đánh với Võ Vạn Dương, mặc dù không quyết sinh tử nhưng nhiều lần hắn vẫn đánh cho Võ Vạn Dương sức cùng lực kiệt, cuối cùng Võ Vạn Dương không thể không xuất ra đạo nguyên Diệt Ma Thần Quyền, khi đó mới có thể khiến Hạ Thiên yên tĩnh được một lát.
Ban đầu, Hạ Thiên quả thật không biết làm sao phá giải quyền pháp quỷ dị này.
Tuy nhiên, khoảng hai ba ngày sau, Hạ Thiên đã thuần thục tiết tấu Diệt Ma Thần Quyền, rất nhanh khiến cho Võ Vạn Dương rơi vào tình cảnh bị đánh đến lúng túng.
Liên quan cái gọi là đạo nguyên, mặc dù Hạ Thiên vẫn không rõ nó là thứ gì nhưng lại có hiểu biết sâu sắc về công năng của nó.
Đạo nguyên có thể tiến hành chiết xuất linh khí, kiếp lực trong nháy mắt. Thứ này ngược lại có chút tương tự với tĩnh linh văn.
Đồng thời nó còn có tác dụng tăng phúc mạnh mẽ đối với công pháp tương ứng. Hơn nữa còn hình thành một khí tràng cực kỳ kỳ diệu, có thể khiến cho linh khí và kiếp lực của đối thủ rơi vào chân không trong thời gian ngắn ngủi.
Cao thủ so chiêu, chỉ trong một cái chớp mắt đã có thể quyết định sinh tử.
Trên cơ bản Hạ Thiên có thể xác nhận, khí tràng đó thật ra chính là dư vận pháp tắc, nhưng hắn cũng không vì vậy mà có suy nghĩ gì về đạo nguyên.
Trên thực tế, hắn mơ hồ cảm giác được Nghịch Thiên Bát Châm và pháp tắc có quan hệ với nhau. Hắn cũng mò ra mánh khóe của Nghịch Thiên Bát Châm, nhưng còn cần một thời cơ phù hợp để tiến hành đột phá.
Một ngày nọ, trong diễn võ trường.
Võ Vạn Dương ngay cả mười giây cũng không chịu được, bị một quyền của Hạ Thiên đánh trúng mặt, bay rớt ra ngoài, lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất.
“Ngày nào hai người cũng đánh như vậy, chẳng lẽ hai người không thấy mệt mỏi, không thấy ngán hay sao?” Tiêu Dao Tiên Tử ngồi trên ghế quan sát, hai tay ôm mặt, biểu hiện ngán ngẩm.
Hạ Thiên rơi xuống trước mặt Tiêu Dao Tiên Tử, cười nói: “Quả thật có chút nhàm chán. Ông ta càng lúc càng yếu.”
“Lão phu đã bỏ đi tư thái và tôn nghiêm, ngày nào cũng rèn luyện gân cốt với ngươi ở đây, không để ý đến vất vả.”
Võ Vạn Dương từ dưới đất bò dậy, phủi phủi bụi đất trên người, bĩu môi nói: “Tiểu tử ngươi ngoài miệng không hề cảm kích thì thôi đi, lại còn chửi bới ta trước mặt con gái của ta, đúng là lang tâm cẩu phế.”
“Thôi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi đang lợi dụng ta để tìm ra sơ hở trong quyền pháp của ngươi. Ta không lấy tiền của ngươi đã là tốt lắm rồi.”
Võ Vạn Dương cười khan; “Ngươi không phải cũng đã quen với tác dụng của đạo nguyên rồi hay sao? Mọi người đều có toan tính, mưu đồ lẫn nhau mà.”
“Thật ra đạo nguyên của ngươi không còn thừa lại bao nhiêu.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Ta dùng ba ngày đã thăm dò rõ ràng, về sau chỉ là nể mặt Tiểu Dao Nhi bồi luyện với ngươi mà thôi.”
Tiêu Dao Tiên Tử thấy hai người lại đấu võ miệng, không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ.
Lúc này, một bóng người từ bên trên chậm rãi rơi xuống diễn võ trường, cao giọng nói: “Bên ngoài đã sớm loạn đến bát nháo, các người lại còn nhàn hạ ở đây luận bàn võ nghệ.”
Võ Vạn Dương liếc nhìn người đến, có chút kỳ quái hỏi: “Vấn Thiên lão tặc, ngươi không có việc gì thì đến Thần Võ Tông của ta làm gì?”
“Không phải đến tìm ngươi.” Vấn Thiên Đạo Nhân khoát tay với ông ta, sau đó nhìn về phía Hạ Thiên: “Bần đạo cố ý đến tìm Hội chủ tân nhiệm của chúng ta.”
Hạ Thiên tùy ý hỏi: “Lão mũi trâu, ngươi tìm ta làm gì?”
“Ngươi làm Hội chủ mừng đến mức mất trí nhớ rồi sao?”
Vấn Thiên Đạo Nhân cười khổ lắc đầu: “Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ mục đích của mình khi đến liên minh tu tiên sao?”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, thật sự là chẳng có ấn tượng gì cả: “Mục đích gì?”
“Là bàn đào tiên hội đấy.”
Vấn Thiên Đạo Nhân bó tay, sau đó nói với Hạ Thiên: “Trước đó, ngươi không phải đã tiếp Vô Thường Lệnh của bần đạo, sau đó đến tham gia bàn đào tiên hội sao?”
Cuối cùng Hạ Thiên cũng có chút ấn tượng: “Cái đại hội rách nát đó cũng vẫn được tổ chức sao?” Vấn Thiên Đạo Nhân lại càng bất đắc dĩ, chậm rãi giải thích: “Bàn đào tiên hội bình thường sẽ do Hội chủ hội Chí tôn dẫn đầu tổ chức. Hội chủ ban đầu chính là lão già Thông Thiên, nhưng bây giờ ông ta đã chết trong tay ngươi. Tiến độ của tiên hội tất nhiên là bị đứt đoạn.”
“Đúng vậy, tiên hội cũng sắp bắt đầu rồi.” Lúc này, Tiêu Dao Tiên Tử đột nhiên bừng tỉnh: “Đạo trưởng người đến tìm tôn chủ thương lượng việc tổ chức bàn đào tiên hội sao?”
“Tổ chức thì không cần phải thương lượng.”
Vấn Thiên Đạo Nhân lắc đầu: “Lần này bàn đào tiên hội trải qua Hoàng phó Tâm Ma Lão Tổ cho phép, toàn quyền giao cho Hồng Vân đại trưởng lão chủ sự chuyện này.”
Tiêu Dao Tiên Tử gật đầu: “Hồng Vân đại trưởng lão là người có tư lịch già nhất trong liên minh tu tiên. Mặc dù ông ấy không ở hội Chí tôn nhưng do ông ấy tổ chức chắc hẳn sẽ không có người phản đối.”
“Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta chẳng có hứng thú tham gia cái tiên hội dở hơi đó đâu.”
Vấn Thiên Đạo Nhân nhẹ giọng nói: “Năm đó, Hồng Vân đại trưởng lão là một trong những thủ phạm biếm Phù Diêu Tiên Tử đến tiên khí chi địa, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy mà buông tha cho ông ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận