Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3737: Rõ ràng là tìm chết

Hạ Thiên tùy ý nói: “Lên núi chỉ vài giây là cùng.”
“Vài giây? Đại ca, ngươi tưởng ta là thần tiên à?” Ông chủ ngồi bệt xuống đất: “Khi ta một mình lên núi, ta còn phải chọn thời điểm có thời tiết sáng sủa, hơn nữa còn phải đi vào ban ngày. Một hai giờ chiều là phải xuống núi. Nếu bây giờ mang hai ngươi đến đó, chính là tìm chết.”
“Với phế vật như ngươi mà còn đòi mang chúng ta lên núi?” Ánh mắt Hạ Thiên hiện lên sự khinh thường: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta và vợ Tiểu Tiểu Dương lên núi là được, thuận tiện mang ngươi theo, chính là để ngươi chỉ đúng phương vị của tuyết hầu tử.”
Ông chủ nhìn Hạ Thiên giống như nhìn người điên, đành phải nói với Dương San: “Mỹ nữ, ngươi khuyên chồng của ngươi đi. Bây giờ lên núi, đừng nói là tìm tuyết hầu tử, rõ ràng chính là tìm chết.”
“Ông xã ta không bao giờ chết.” Dương San lạnh nhạt nói: “Hắn nói như thế nào, ngươi cứ làm như thế đó đi, ngươi sẽ không có việc gì đâu.”
Ông chủ bất đắc dĩ, lắc đầu cảm thán: “Đúng là hai tên điên.”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng còn muốn ăn khuya nữa không?” Hạ Thiên hỏi.
Dương San lắc đầu: “Ông xã, bữa ăn khuya này có ăn hay không cũng không quan trọng, chuyện của chàng quan trọng hơn.”
“Được, vậy chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên mỉm cười, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Dương San: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, vừa lúc ta dẫn nàng lên núi tuyết ngắm phong cảnh.”
“Khoan đã, hai người còn chưa thể đi.” Lúc này, một bóng người từ đằng xa chậm rãi đi tới, lạnh giọng nói: “Ngươi giết con nuôi của ta rồi còn muốn bỏ đi?”
Dương San ngoái nhìn, phát hiện người đến là một lão giả tóc dài mặc trường sam màu trắng.
Lão giả nhìn qua khoảng năm mươi tuổi, lông mày nhạt, mắt hình bát tự, khổ tướng nhưng thân hình lại cao lớn tráng kiện, nhìn qua quả là cọng rơm cứng.
“Bạch, Bạch tam gia.” Đám côn đồ kia nhìn thấy lão giả, lập tức xoay người bò lên.
Nhất là gã lưu manh tóc xanh, quỳ gối trước mặt lão giả, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Bạch tam gia, ta vô dụng, không bảo vệ tốt Mã Vĩ ca.”
Sau đó, hắn ta chỉ tay về phía Hạ Thiên: “Mã Vĩ ca chính là bị ba người bọn họ hại chết. Đôi cẩu nam nữ này cùng một bọn với ông chủ quán. Bọn họ đã thiết lập kế hoạch giết chết Mã Vĩ ca, ngài nhất định phải báo thù cho Mã Vĩ ca.”
“Tốt, rất tốt, việc này cũng không trách được các ngươi.” Bạch tam gia mỉm cười, vỗ vai gã lưu manh tóc xanh:” Các ngươi vất vả rồi, mau lui ra đi.”
Gã lưu manh tóc xanh thủ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Đa tạ tam gia đã thông cảm, chúng ta… A?”
Hắn ta vô thức sờ lên cổ, chỉ thấy cổ của mình xuất hiện một sợi dây màu đỏ, sau đó liền có máu tươi phun ra.
“Tam, tam gia, vì sao?” Gã lưu manh tóc xanh ôm cổ, tiếc là không có tác dụng gì, rất nhanh ngã bịch xuống đất.
“Tam gia tha mạng.”
Đám lưu manh còn lại nhìn thấy, hồn phi phách tán, người nào cũng dập đầu không thôi, liều mạng cầu xin tha thứ.
“Nơi này không có chuyện của các ngươi, các ngươi mang theo xác của con ta, còn có tên phế vật kia cút về trước.” Bạch tam gia cười nói.
Đám lưu manh như được đại xá, lập tức đỡ thi thể của gã thanh niên tóc đuôi ngựa, kéo thi thể của gã lưu manh tóc xanh, chạy nhanh như đào mệnh.
“Mặc dù Mã Vĩ là con nuôi của ta, nhưng từ trước đến nay nó rất có hiếu, ta rất thích nó.” Bạch tam gia chắp tay sau lưng, chậm rãi bước về phía Hạ Thiên, cười ha hả: “Ta không thể nào sinh con, tương lai còn phải nhờ nó chăm sóc, nhưng bây giờ nó đã chết, các ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?”
Dương San lập tức giải thích: “Hắn ta ăn đồ nướng kia mới trúng độc mà chết, chẳng có liên quan gì đến chúng ta, ngươi có thể hỏi ông chủ quán.”
Ông chủ mờ mịt nói: “Chuyện này lại càng không liên quan đến ta. Ta mở quán, chẳng lẽ đi bán thức ăn có độc cho khách. Là hắn ta không tuân theo quy củ mới tạo thành hậu quả này.”
“Nó chết như thế nào, ta không muốn truy cứu.” Bạch tam giơ giơ tay chỉ Dương San; “Bây giờ ta muốn các ngươi chôn cùng với con trai ta, yêu cầu này không quá đáng chứ?”
Hạ Thiên nói: “Lão đầu nhi, ta cảm thấy ngươi thích hợp chôn cùng với hắn ta hơn. Hai người đến địa phủ phụ từ tử hiếu không tốt hơn à?”
“Ha ha, tiểu tử, ngươi rất hài hước.” Bạch tam gia nghe xong, nhịn không được cười rộ lên: “Đám thanh niên bây giờ quả thật rất cuồng. Ta thấy các ngươi hẳn cũng không muốn, nhưng không sao. Lão phu dự định đưa các ngươi xuống cùng với con nuôi ta.”
Vừa nói xong, Bạch tam gia đã hóa thành một cái bóng trắng, trong nháy mắt đã đến trước mặt Hạ Thiên, tay như trảo chộp vào cổ họng của hắn.
Bành.
Dương San nhìn không nổi nữa, lập tức vọt đến trước mặt Hạ Thiên, một cước đạp bay Bạch tam gia.
“Thì ra là người luyện võ, khó trách lại cuồng vọng như vậy.” Bạch tam gia nhẹ nhàng lui hai bước nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm: “Cô nương, thể chất của ngươi không tệ, đáng tiếc, hình như ngươi chưa từng luyện võ qua, cũng không giống con em thế gia, ngươi hẳn đã gặp được kỳ ngộ nào đó.”
Dương San thản nhiên nói: “Lão tiên sinh, ta thông cảm với nỗi đau mất con của ngươi, nhưng việc này đích thật chẳng liên quan gì đến chúng ta, mà có liên quan đến tuyết hầu tử. Chúng ta còn đang định lên núi điều tra xem tuyết hầu tử là gì.”
Bạch tam gia cười khẩu: “Chỉ bằng các ngươi mà đòi lên núi hái tuyết hầu tử? Đám người các ngươi đúng là không biết sống chết. Vật kia không phải đám người các ngươi có thể hưởng dụng.”
Dương San lạnh lùng đáp lễ một câu: “Vậy con nuôi của ngươi lại càng không xứng. Hắn ta chết chính là vì ăn tuyết hầu tử đấy.”
Bạch tam gia bỗng nhiên biến sắc: “Ngươi nói cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận