Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3121: Không có chuyện gì có thể làm khó chúng ta

“Đám ruồi này thật sự quá đáng ghét, vợ Y Y, nàng không sao chứ?”
Hạ Thiên ôm chặt Y Tiểu m, ân cần hỏi thăm.
“Nếu ngươi còn ôm nữa, khả năng sẽ có việc.” Y Tiểu Âm lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, chậm rãi nói.
“A, vợ Y Y, nàng không cần lo lắng, ta rất có phân tấc.” Hạ Thiên nghiêm túc giải thích: “Cường độ vừa vặn khiến cho nàng có thể vừa cảm nhận được sự nhiệt tình của ta, đồng thời cũng không để cho nàng cảm thấy không thoải mái.”
Y Tiểu Âm lườm Hạ Thiên một cái: “Không thấy thoải mái, buông ra đi, ta còn phải đi xử lý công việc nữa.”
“Không cần nàng xử lý.” Hạ Thiên cười nói: “Thanh Thanh nha đầu cũng đến Nam Cương, nàng ấy đã phái một tiểu đội của Thiên Đạo tổ đến trước. Bọn họ sẽ tiếp nhận xử lý chuyện này.”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi ai là người đứng đằng sau sai khiến bọn họ sao?” Y Tiểu Âm hỏi ngược lại.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Lão đại của bọn họ đã bị ta xử lý, có hỏi hay không cũng không quan trọng.”
“Được.” Y Tiểu Âm cũng lười so đo với Hạ Thiên. Hắn muốn ôm thì ôm. Nếu nàng cứ từ chối, nói không chừng còn khiến cho tên lưu manh này càng hưng phấn hơn: “A Cửu đâu?”
“À, nàng ấy đi cứu người rồi.” Hạ Thiên thuật lại chuyện phát sinh ở Hồ gia một cách sơ lược: “Ở Hồ gia, nàng ấy gặp được một nữ nhân rất giống với nàng ấy, có khả năng có liên quan đến mẹ nàng ấy, còn bảo ta đừng đi theo. Ta không làm gì khác hơn là đi tìm nàng.”
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Ta cũng đang có chuyện cần làm. Nếu Triệu Thanh Thanh cũng đã đến, ngươi tìm nàng chơi đi.”
“Thanh Thanh nha đầu còn chưa đến.” Hạ Thiên lắc đầu: “Vợ Y Y, bây giờ ta chỉ muốn đi theo nàng. Nàng bận chuyện gì, ta cũng có thể giúp nàng một tay.”
“Cũng được.” Y Tiểu Âm cũng không giục Hạ Thiên rời đi nữa. Nàng đưa tấm bản đồ cho Hạ Thiên: “Có người đưa cho ta tấm bản đồ này, là bản đồ phân bố dãy núi xung quanh Nam Cương. Mấy ngày nay, ta so sánh một chút, phát hiện nó giống như một trận pháp. Ta hoài nghi Nguyệt Phương Nguyên chính là trận nhãn. Ngươi hãy xem qua thử.”
Hạ Thiên tiếp nhận tấm bản đồ, nhìn qua cũng chẳng cảm thấy có gì hứng thú: “Vợ Y Y, nàng nghiên cứu cái này làm gì. Muốn biết Nguyệt Phương Nguyên ở đâu, ngày mai thắng đại hội y giới không phải được rồi sao?”
“Nếu thắng không được?” Y Tiểu Âm hỏi ngược lại.
“Có ta ở đây, không có gì là không thể thắng.” Hạ Thiên khinh thường trả lời: “Dựa vào y thuật của vợ Y Y, nàng có thể nghiền ép đám phế vật kia.”
Y Tiểu Âm thuận miệng nói: “Chỉ sợ ở đại hội y giới, so đấu không phải là y thuật.”
“Nếu so cái khác cũng không cần phải sợ.” Hạ Thiên lại càng thêm khinh thường: “Bởi vì đám ngu ngốc đó lại càng vô dụng.”
Y Tiểu Âm bỗng chuyển sang chủ đề khác: “Ngươi không có dự định quản chuyện của Hồ gia sao?”
“Liên quan gì đến ta, tại sao ta lại phải quản?” Hạ Thiên khinh thường nói.
Y Tiểu Âm hỏi: “Hồ Ứng Điệp đã làm mất mặt ngươi trong bữa tiệc, ngươi tuyệt không tức giận?”
“Nữ nhân ngu ngốc đó không có tư cách làm ta mất mặt.” Hạ Thiên xác thực không để trong lòng, thái độ lạnh nhạt: “Huống chi, bây giờ đoán chừng ả ta đã chết, không cần thiết phải so đo với người chết.”
“Ả ta chết rồi?” Y Tiểu Âm giật mình, kinh ngạc hỏi: “Ngươi đã sớm ra tay với ả ta?”
“Không.” Hạ Thiên lắc đầu: “Là chính ả ta muốn chết. Lão thái thái kia không phải là người dễ trêu chọc. Mặc dù ta không thừa nhận Vạn Quy Nhân là sư gia của ta, nhưng ông ta đích thật có chút bản lãnh. Lão thái thái có thể thu phục được ông ta, nàng cảm thấy bà ta sẽ là người bình thường sao?”
“Lão thái thái xác thực rất lợi hại.” Y Tiểu Âm tán đồng phán đoán của Hạ Thiên: “Nam Cương nho nhỏ này đích thật rắc rối phức tạp, đoán chừng tiến vào Nguyệt Phương Nguyên, sẽ còn có chuyện phức tạp hơn chờ chúng ta.”
Hạ Thiên ôm lấy Y Tiểu m: “Vợ Y Y, nàng không cần lo lắng, không có chuyện gì có thể làm khó chúng ta.”
“Cũng mong là vậy.” Y Tiểu Âm không phải là người theo chủ nghĩa lạc quan. Mặc dù nàng có nắm chắc một trăm phần trăm, nhưng trong lòng vẫn sẽ cảnh giác.
Không bao lâu sau, một bóng người chậm rãi bước lên núi, từ xa hành lễ với hai người Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, Y tiểu thư, quấy rầy rồi. Ta là quản gia Hồ Nhất Bính của Hồ gia, lão thái thái bảo ta đến mời hai người qua đó một chuyến, có một số việc cần sự trợ giúp của hai người.”
“Tại sao bà ấy biết ta ở đây?” Hạ Thiên đưa mắt nhìn người đến, cảm thấy hơi lạ. Hắn chưa từng gặp người này ở Hồ gia.
Người đến cung kính đáp: “Không rõ lắm, ta chỉ là phụng mệnh làm việc.”
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Bên trong cảnh nội Nam Cương có rất nhiều cổ trùng, muốn biết tin tức cũng chẳng phải việc gì khó.”
“Ta biết.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta đã giết sạch cổ trùng gần đây rồi.”
Y Tiểu Âm có chút buồn cười, cảm thấy Hạ Thiên có đôi khi thông minh quá mức dẫn đến ngược lại có vẻ hơi đần: “Chỗ nào cũng có cổ trùng, ở đây không có, ngươi cho rằng bà ấy không biết ngươi ở đây sao?”
“Vậy thì qua đó xem một chút.” Hạ Thiên gật đầu.
Nếu Y Tiểu Âm đã đồng ý, Hạ Thiên đương nhiên sẽ không phản đối.
Hạ Thiên và Y Tiểu Âm cùng nhau xuống núi, bước lên một chiếc xe hơi sang trọng màu đen. Chiếc xe chậm rãi lái đến một đỉnh núi khác ở Nam Cương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận