Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1876. Người nhà họ Kiều các ngươi đấy

“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?” Vị Kiều tổng kia vẫn còn không bỏ qua: “10.000 vạn, ta cho ngươi 10.000 vạn được không? Một tuần lễ, chỉ cần ngươi ở với ta một tuần lễ, ta sẽ cho ngươi 10.000 vạn, trước tiên ta có thể đưa 5000 vạn... Ách!”
Kiều tổng nói còn chưa dứt lời, đã hét thảm một tiếng, là Hạ Thiên đá một cước vào trên bụng hắn.
“Ngươi, ngươi dám đánh ta, ngươi biết ta là ai không? Á!” Kiều tổng nổi giận, nhưng, lại bị Hạ Thiên đạp thêm một cước.
“Đậu moá, lão tử họ Kiều, ngay cả lão tử ngươi cũng dám đánh? Lão tử là người của nhà họ Kiều, ở thành phố Giang Hải không ai dám đánh người của nhà họ Kiều chúng ta, con mẹ nó ngươi chết chắc...” Kiều tổng thở hổn hển kêu to lên.
Mà nghe được Kiều tổng gầm rú, người ở khách sạn bị kinh động, đều có ý thức lui về sau, có vài người định chuẩn bị tới kéo đỡ, như an ninh của nơi này, chuẩn bị đến xem náo nhiệt, nhưng bây giờ, bọn hắn đều cảm thấy, vẫn nên rời xa nơi thị phi đó thì tốt hơn.
Dù sao, ở thành phố Giang Hải, danh tiếng nhà họ Kiều rất lớn, người thoáng biết một vài nội tình, đều biết nhà họ Kiều mới là đệ nhất đại gia tộc ở Giang Hải bây giờ, mà người nhà họ Kiều, đúng là không chọc nổi.
Một số người nhìn Hạ Thiên và Lam Y Nhân, lại phát hiện hai người họ có chút cổ quái, mà bọn hắn tự nhiên đều cho rằng, hai người bọn hắn đang sợ.
Vương Tuệ Tuệ cũng lo lắng nhìn Lam Y Nhân, mặc dù nàng biết bây giờ Lam Y Nhân không phải người bình thường, thân là tổng giám đốc tập đoàn Thần Y, có thân phận có địa vị, nhưng danh tiếng nhà họ Kiều, cho dù nàng không phải người Giang Hải, cũng có biết, một công ty lớn, có thể vượt qua một đại gia tộc bản địa hay không, điều đấy thật đúng là khó mà nói.
“Vương bát đản, bây giờ ngươi biết sợ rồi đúng không? Tới đi, cầu xin ta, để cho nữ nhân của ngươi lập tức lên lầu với lão tử, lão tử sẽ không so đo... A!” Kiều tổng kia bắt đầu phách lối uy hiếp, nói còn chưa dứt lời, lại bị đạp một cước, mà lần này, cuối cùng hắn ngã trên mặt đất.
“Đồ ngu, ngươi còn kêu là họ Kiều à?” Hạ Thiên lại đá một cước.
“Ngay cả ta cũng không nhận ra, ngươi có tư cách gì gọi là họ Kiều?” Lại đá một cước.
“Ngươi lại còn dám bảo mình họ Kiều?” Hạ Thiên lại đá một cước.
“Lập tức ngươi sẽ không còn là người nhà họ Kiều nữa!” Hạ Thiên lại đá một cước, đá vào đũng quần của Kiều tổng.
Kiều tổng kêu thảm một tiếng kinh thiên động địa, sau đó lập tức hôn mê.
Đám người bốn phía hoàn toàn trợn tròn mắt, chuyện này, người đó là ai vậy, thế mà trâu bò như vậy, ngay cả người nhà họ Kiều cũng dám không để vào mắt?
“Ngươi, ngươi có biết hắn là ai hay không....” Lưu Linh kia cũng trợn tròn mắt.
Hạ Thiên vừa nhấc chân, đạp Lưu Linh bất tỉnh.
“Xấu xí làm nhiều điều quái dị.” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn, sau đó, hắn lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại: “Này, ngươi qua đây một chút.”
Nói địa điểm, cúp điện thoại, Hạ Thiên thuận tay ôm Lam Y Nhân, lại ngồi xuống.
“Chuyện đó, tiểu thư, cô, trà xanh cô kêu.” Lúc này, cuối cùng phục vụ đưa tới hai tách trà xanh.
“Chuyện này, Y Nhân, các ngươi, các ngươi không có việc gì sao?” Vương Tuệ Tuệ nhịn không được hỏi.
Hai người họ trước mặt mọi người đánh bất tỉnh hai người kia, tuy hai người kia rất đáng ăn đòn, nhưng sẽ không có chuyện gì chứ?
“Tuệ Tuệ, đừng lo lắng, không có việc gì.” Đối với chuyện đấy, Lam Y Nhân đã rất quen thuộc, đối với Hạ Thiên mà nói, hiển nhiên là chuyện nhỏ, thế mà đối phương còn bảo là người nhà họ Kiều, vậy càng không có chuyện gì.
“Chuyện kia, anh, anh là Thiên ca?” Một giọng nói thận trọng truyền tới từ phía bên cạnh.
Hạ Thiên vừa quay đầu, nhìn thấy một người bảo vệ, chừng ba mươi tuổi.
“A, ngươi biết ta?” Hạ Thiên có chút ngạc nhiên.
“Thiên ca, ta, chúng ta cũng là thủ hạ của đại tiểu thư, bây giờ bảo vệ chúng ta cũng là đang làm việc cho anh, anh, anh có muốn chúng ta làm chút gì hay không?” Nhân viên bảo vệ kia nhỏ giọng hỏi.
“Cũng được, các ngươi tiếp tục đánh tên ngu ngốc kia, đánh hắn đến tỉnh mới thôi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Vâng, Thiên ca.” Nhân viên bảo vệ đó gật đầu một cái, sau đó lại gọi một chút: “Tới, đánh người này đi.”
Mấy tên bảo vệ đấy lập tức động chân, đá tới đá lui vị Kiều tổng đang nằm trên mặt đất, mà mọi người vây xem đều trợn mắt hốc mồm, đây cũng là một màn chơi sao?
“Á...” Mấy phút sau, Kiều tổng đáng thương thật sự là đau đến tỉnh lại, sau đó, sẽ không có cách nào hôn mê nữa.
Một tiếng thắng gấp từ bên ngoài quán rượu truyền đến, một nam nhân vội vã xuống xe, vọt vào khách sạn.
Nhìn lướt qua, nam nhân này đã thấy Hạ Thiên, vội vàng lao đến: “Cái đó, Hạ Thiên, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Bốn phía truyền đến vài tiếng kinh hô nhỏ, bởi vì bọn hắn nhận ra nam nhân này chính là đại thiếu gia nhà họ Kiều, Kiều Đông Hải.
“Nơi đó có một đứa ngu ngốc nói là người nhà họ Kiều các ngươi, còn muốn để vợ Tiểu Y Y của ta đi với hắn.” Hạ Thiên nhìn Kiều Đông Hải: “Ta không có hứng thú quản chuyện của các ngươi, nhưng ta không muốn các ngươi làm ô uế danh tiếng của vợ ta, Tiểu Kiều thông minh như vậy, trong nhà cũng không thể có kẻ ngu đần như thế.”
“Con mẹ nó, cái thằng ngu này? Ở chỗ kia sao? Ta đi xem một chút.” Kiều Đông Hải sắp điên rồi, nhà họ Kiều làm sao lại có mặt hàng như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận