Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3842: Ngươi có tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên chết không?

“Lại nữa.”
Tô Mộng Lệ trào phúng lắc đầu, cảm khái nói: “Luôn có người nói ta đã giết được Hạ Thiên, kết quả đều là tự biên tự diễn, sau đó bị Hạ Thiên phản sát.”
“Ngươi không cần âm dương quái khí như vậy. Ta nói chính là sự thật.” Nữ nhân mập tiến vào, thản nhiên nói: “Hạ Thiên cũng là người, mà người thì có thể sẽ bị giết chết.”
Tô Mộng Lệ cười nói: “Người lợi hại hơn ngươi còn chưa giết được hắn, chỉ bằng ngươi?”
“Giết hắn không cần so lợi hại.” Nữ nhân mập cười khẽ: “Chỉ cần thông minh hơn hắn là được.”
“Ngươi muốn nói ngươi thông minh hơn hắn?” Tô Mộng Lệ cười như không cười nhìn nữ nhân mập, ánh mắt hiện lên sự khinh bỉ.
Nữ nhân mập đương nhiên nhìn ra được, không khỏi hừ lạnh: “Bây giờ ta hơi tin vào phán đoán của Phong ca, nữ nhân ngươi thật sự có vấn đề. Ngươi không giống cùng một bọn với chúng ta, mà là cùng một bọn với Hạ Thiên.”
“Ngươi đúng là tự mình đa tình.” Tô Mộng Lệ cười khẽ: “Ta và các ngươi thật sự không cùng một bọn. Ta nhận được sự sai khiến của Thiên Cung mới đến hiệp trợ các ngươi, sau đó nhận về thù lao của ta. Về phần ta có cùng một bọn với Hạ Thiên hay không, ngươi đoán thử xem?”
“Ta đoán cái đầu ngươi đấy.” Nữ nhân mập lập tức nổi giận, chỉ vào mặt Tô Mộng Lệ, lạnh giọng cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất đừng có bất kỳ manh động nào. Nếu ngươi làm hỏng chuyện của chúng ta, cho dù Cung chủ Thiên Cung có muốn bảo vệ ngươi, ngươi cũng chết chắc rồi.”
Sắc mặt Tô Mộng Lệ lạnh lại, sát khí tràn ra ngoài: “Ngươi thì tính là cái gì mà cũng xứng nhắc đến Cung chủ của chúng ta. Ngươi có tin bây giờ ta làm thịt ngươi hay không?”
Nữ nhân mập cũng không e ngại, há miệng định nói tiếp cái gì đó, tiếc là đã bị người ta cắt ngang.
“Được rồi, đừng vì những chuyện vô vị này mà xào xáo với nhau.” Hoa hội trưởng nghe một hồi, rốt cuộc không chịu nổi, lập tức lên tiếng ngăn lại hai người đang tiếp tục cãi nhau.
Chút mặt mũi vẫn phải nể. Hai người tự nuốt xuống những lời định nói của mình.
“Mã Hiểu Thần, ngươi thật sự đã giết Hạ Thiên?” Hoa hội trưởng dùng ánh mắt ra hiệu nữ nhân mập ngồi xuống, sau đó hỏi: “Ngươi nói cụ thể chuyện gì đã xảy ra. Nếu Hạ Thiên chết rồi, kế hoạch của chúng ta thật sự tiện lợi hơn rất nhiều. Nhưng nếu hắn không chết, ngươi lại nói hắn chết, đến lúc đó chỉ sợ chuyện sẽ càng thêm xấu.”
Hắn ta nói rất rõ ràng, chính là hoài nghi Mã Hiểu Thần nói dối.
“Ta có cần nói dối hay không?” Sắc mặt Mã Hiểu Thần lạnh lại, thậm chí còn tự mình lấy một ly rượu đế cao, rót cho mình một ly, nhẹ nhàng lắc lư.
Nam nhân che mặt cũng hoài nghi: “Ngươi có tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên chết không?”
“Không cần tận mắt nhìn thấy.” Mã Hiểu Thần vẫn tràn đầy tự tin như cũ: “Dù sao Hạ Thiên chắc chắn sẽ phải chết, không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn cả.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười: “Hoa hội trưởng, ta cảm thấy ánh mắt chọn người của ngươi có chút vấn đề, có một số hội viên đầu óc đã bị hư mất. Giữ lại những người đó nói hươu nói vượn ở đây, chỉ sợ chuyện lại càng xấu hơn.”
“Ngươi nói ai đầu óc hư mất.” Mã Hiểu Thần hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mộng Lệ, ánh mắt hiện ra sát ý không hề che giấu.
Hoa hội trưởng biết được sự lợi hại của Hạ Thiên, cho nên cũng phá lệ thận trọng đối với chuyện này. Hắn ta hỏi lại lần nữa: “Mã Hiểu Thần, ngươi đừng có nóng giận. Điều này chúng ta nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng. Ngươi nói ngươi giết Hạ Thiên cũng phải có bằng chứng chứ.”
“Đúng vậy, ngươi nói giết thì là giết sao?” Tô Mộng Lệ không nhịn được, cười nhạo: “Nếu chẳng may trong lúc mấu chốt hắn chạy đến đây, trách nhiệm này ngươi gánh nổi không?”
Mã Hiểu Thần há miệng muốn mắng to, nhưng lời đến khóe miệng lại do dự một chút, sau đó nói: “Ta đã để Bạch Thiên Hào đi làm chuyện này. Hắn ta mang theo lão Lôi, rất nhiều Thần Hỏa Đạn, còn có vân lôi.”
Nhắc đến vân lôi, ánh mắt của nàng ta không khỏi liếc nhìn Hoa hội trưởng.
Bởi vì trước đó Hoa hội trưởng chỉ đồng ý cung cấp Thần Hỏa Đạn mà thôi, còn vân lôi là nàng ta tự chủ trương vượt quyền lấy ra.
“Bạch Thiên Hào? Ông ta không phải bị Hạ Thiên dạy cho một bài học rồi sao? Một phế vật một chút cũng không đáng tin cậy.” Tô Mộng Lệ không còn hào hứng, lắc đầu thở dài: “Ông ta còn không đáng tin cậy bằng chồng của ngươi. Đáng tiếc chồng của ngươi đã chết.”
“Ngươi đủ rồi.” Mã Hiểu Thần một lần nữa bị Tô Mộng Lệ đạp trúng chỗ đau: “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?”
Tô Mộng Lệ khinh thường nói: “Ngươi không ngại thử một chút đi.”
Nam nhân che mặt không nhịn được liền nói: “Bạch Thiên Hào làm việc xác thực không thể nào đáng tin cậy. Ông ta chỉ là một tên hoàn khố mà thôi.”
“Bây giờ Bạch Thiên Hào ở đâu?” Hoa hội trưởng khẽ cau mày.
“Ta đã bảo hắn ta đến đây rồi.” Mã Hiểu Thần trả lời.
Tô Mộng Lệ biến sắc, lập tức đứng dậy.
“Ngươi muốn làm gì?” Hoa hội trưởng nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên là muốn đi rồi.” Biểu hiện Tô Mộng Lệ lạnh lại, giọng nói có chút gấp lên: “Không cần suy nghĩ, Hạ Thiên khẳng định chưa chết, hơn nữa còn cùng với Bạch Thiên Hào đến đây, một mẻ hốt gọn chúng ta. Đây là đường cũ của hắn. Ta không muốn chết cùng một chỗ với đám ngu xuẩn các ngươi.”
“Không thể nào.” Mã Hiểu Thần gào to: “Ngươi cũng đã chứng kiến uy lực của vân lôi. Nếu không, ngươi cũng không dính vào. A Hào đã nói, hắn ta tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên và một nữ nhân bị nổ đến không còn sót lại chút cặn bã.”
Tô Mộng Lệ biết nữ nhân bên cạnh Hạ Thiên hơn phân nửa là Ninh Nhụy Nhụy, như vậy lại càng không có khả năng chết đi.
Hạ Thiên làm sao có thể để cho nữ nhân của hắn và hắn rơi vào hiểm cảnh chứ.
Tô Mộng Lệ cười nói: “Xem ra ngươi đã rơi vào tính toán của Hạ Thiên, hơn nữa còn là một tính toán dễ nhận ra. Thứ cho ta không thể phụng bồi.”
“Không được, ngươi không thể đi.” Mã Hiểu Thần tiến lên chặn lại đường đi của Tô Mộng Lệ: “Hôm nay, ngươi chỗ nào cũng không được đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận