Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3741: Cứ nhảy xuống là được

Mấy năm qua, ông ta vẫn muốn điều tra rõ ràng chuyện năm đó, cho nên mới ở lại Tuyết Thành không đi.
Nghĩ không ra bây giờ ông ta lại có cơ hội gặp được một nhân vật lợi hại như thế. Nếu có thể theo hắn học tập cách tu tiên, ông ta chẳng phải là…
Nghĩ đến đây, Trịnh Tự Kỳ không do dự nữa, quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên: “Cao nhân, ngươi hãy nhận ta làm đồ đệ đi.”
“Ngươi không có tư cách làm đồ đệ của ta.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Tìm không thấy đầu nguồn tuyết hầu tử, ngươi sẽ chết, cho nên ngươi đừng có nằm mơ.”
Trịnh Tự Kỳ nghe xong, không khỏi thở dài.
“Mau dẫn ta đi tìm đầu nguồn tuyết hầu tử đi.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Đừng có mà giở trò, nếu không, ta sẽ ném ngươi xuống núi.”
“Được, để ta dẫn ngươi đi.” Bây giờ thái độ của Trịnh Tự Kỳ đã thay đổi, đương nhiên nguyện ý phối hợp trăm phần trăm.
Hạ Thiên nói với Dương San: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, ta có một gian nhà nhỏ trên núi. Lát nữa nàng đến đó nghỉ ngơi, còn ta dẫn tên ngốc này ra ngoài tìm đầu nguồn của tuyết hầu tử.”
“Không cần.” Dương San nói: “Ta đi với chàng.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Cũng được.”
“Ta hái tuyết hầu tử ở chỗ rãnh sâu, phía Bắc. Ở đó âm khí nặng, còn lạnh hơn cả nơi này.” Trịnh Tự Kỳ lo lắng nói: “Ta không mang theo thiết bị gì cả, sẽ không chịu nổi.”
“Đừng nói nhảm nữa.” Hạ Thiên lấy ra ngân châm đâm cho Trịnh Tự Kỳ một châm: “Châm này có tác dụng trong vòng nửa tiếng. Nếu thời gian hết mà vẫn không tìm được, ngươi cứ chết ở đó luôn đi.”
Trịnh Tự Kỳ bỗng nhiên cảm nhận được cơ thể trở nên ấm áp, hàn ý đột nhiên biến mất, kính ý đối Hạ Thiên lại càng nhiều hơn. Người này tuyệt đối là một cao nhân tuyệt thế.
“Đi thôi, đừng ngẩn ra đó làm gì.” Hạ Thiên một cước đạp Trịnh Tự Kỳ về phía Bắc, sau đó ôm Dương San đi theo.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ba người Hạ Thiên đã đến phía Bắc núi tuyết. Ở đó có một cái rãnh tuyết sâu không thấy đáy.
“Đầu nguồn tuyết hầu tử nằm ở đây, nhưng càng đi xuống, hàn khí lại càng nặng. Ta mang theo nguyên bộ trang bị cũng chỉ xuống được khoảng trăm mét.” Trịnh Tự Kỳ ngồi xổm bên bờ vực, chỉ vào rãnh sâu giải thích với Hạ Thiên: “Càng đi xuống, tuyết hầu tử lại càng nhiều, hơn nữa màu sắc lại càng đậm. Ta đã từng nhìn thấy tuyết hầu tử màu đỏ. Với lại…”
“Với lại cái gì?” Dương San hỏi.
Trịnh Tự Kỳ do dự một chút, quyết định nói thật: “Mắt tuyết hầu tử màu đỏ biết động đậy, ta có cảm giác đó không phải là nấm…”
Dương San hỏi tiếp: “Nếu không phải là nấm thì là cái gì?”
Trịnh Tự Kỳ lắc đầu.
“Cần chi quan tâm nó là cái gì, xuống dưới đó xem chẳng phải sẽ biết sao?” Hạ Thiên hờ hững nói.
Trong lúc Hạ Thiên đang định cùng với Dương San và Trịnh Tự Kỳ đi xuống, từ đằng xa vang lên tiếng thét: “Này, các ngươi là ai?”
Một đám người mặc đồng phục chống lạnh, còn che diện mạo, chỉ lộ ra con mắt, trên tay cầm túi lưới rất kỳ quái chạy đến.
“Các ngươi là ai?” Dương San hỏi ngược lại.
“Nơi này không phải là nơi các ngươi nên tới, các ngươi lập tức rời đi mau.” Một nam nhân vóc người cao lớn lạnh giọng nói.
Trịnh Tự Kỳ nhìn người đến, không khỏi biến sắc, nhẹ giọng nói: “Bọn họ là người hái nấm chuyên nghiệp của tập đoàn Lăng Tiêu, trong tay có vũ khí, nhất là túi lưới kia, rất cổ quái, rất có thể là đồ do phái Tuyết Sơn chế tạo, tuyệt đối không thể dính vào.”
“Ngươi mau trả lời, các ngươi rốt cuộc là ai. Nếu không trả lời, đừng trách chúng ta không khách sáo.” Nam nhân dẫn đầu đưa tay, những người khác liền cầm túi lưới nhắm ngay bọn họ.
Dương San nói: “Chúng ta đến để điều tra tuyết hầu tử.”
“Tuyết hầu tử?” Nam nhân cao lớn nghe xong, lại quan sát ba người Hạ Thiên, lạnh lùng nói: “Với người như ngươi mà cũng muốn đánh chủ ý vào tuyết hầu tử. Các ngươi có thể còn sống đã là tốt lắm rồi.”
Hạ Thiên lại ngáp một cái: “Điều này có liên quan gì đến các ngươi sao?”
“Thái độ của ngươi là gì?” Có người nghe Hạ Thiên nói, cảm thấy khó chịu: “Lão đại, ba người này không rõ lai lịch, nói không chừng sẽ quấy rối chúng ta. Chi bằng…”
“Được rồi.” Nam nhân cao lớn hừ lạnh một tiếng, nói với những người khác: “Không mặc trang phục chống lạnh đã lên núi, ba người này đúng là kẻ ngốc, không cần để ý đến. Chúng ta cứ làm chuyện mình cần làm, trước khi trời sáng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.”
Đám người kia không tiếp tục nhìn ba người Hạ Thiên nữa, đánh tiêu ký dọc theo con đường, một đường tuột xuống, rất nhanh đã biến mất trước mắt đám người Hạ Thiên.
“Bọn họ có trang bị, còn có thuốc đặc hiệu do tập đoàn Lăng Tiêu cung cấp, nghe nói có thể xuống cách đầu nguồn tuyết hầu tử ba trăm mét.” Trịnh Tự Kỳ giải thích với Dương San và Hạ Thiên: “Nếu có thể lấy được trang bị của bọn họ, có lẽ chúng ta cũng có thể xuống được độ sâu đó.”
“Không cần.” Hạ Thiên nói: “Không phải dưới đáy thôi sao, cứ nhảy xuống là được.”
Không đợi Trịnh Tự Kỳ kịp phản ứng, ông đã phát hiện cơ thể lại bay lên, sau đó bắt đầu rơi xuống.
“A…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận