Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4374: Nghịch Thiên đệ bát châm (01)

Hạ Thiên rơi vào trong hồi ức, hình ảnh bỗng nhiên lại thay đổi.
Thành phố Giang Hải, tại một căn biệt thự nào đó.
Nơi này là chỗ ở của thần y âm Hậu nổi tiếng gần đây.
Tiêu Đại Minh được bạn bè giới thiệu, liền dẫn người vợ đang mang thai đến nơi này khám bệnh.
“Gần đây có phải các người đã ra ngoài du lịch hay không? Đã đi leo núi, hơn nữa còn là một ngọn núi không có danh tiếng?”
Một nữ nhân mặc áo đen, dáng người hơi gầy, dung mạo lạnh lùng bắt mạch cho vợ của Tiêu Đại Minh xong, liền chậm rãi nói.
Gương mặt Tiêu Đại Minh lộ ra sự kinh ngạc: “Nửa năm trước, ta được một người bạn giới thiệu, chúng ta đến Thanh Phong Sơn huyện Mộc Dương, người ta nói nơi đó có linh khí rất mạnh, có thể dưỡng thai an thần, kéo dài tuổi thọ.”
Nữ nhân áo đen thản nhiên nói: “Sau khi các ngươi đi có phát sinh chuyện gì kỳ quái hay không?”
“Có, đúng là có.” Nữ nhân trẻ tuổi có chút do dự: ‘Khi leo đến lưng chừng núi, ta cảm thấy trên người giống như có một dòng điện, nhưng nó không mạnh lắm, cho nên ta cũng không để ý.” Nữ nhân áo đen khẽ gật đầu, sau đó nói: “Ngươi không có bệnh, thai nhi trong bụng của ngươi cũng không có bệnh, chỉ là gặp phải tà ma trên núi. Ta cho các ngươi một toa thuốc, ba ngày uống một lần là có thể bảo vệ thai nhi bình yên vô sự sinh ra.”
Hai vợ chồng cảm ơn, muốn trả tiền thuốc nhưng bị nữ nhân áo đen từ chối.
Chờ hai người đi xa, nữ nhân áo đen bỗng nhiên quát lớn: ‘Bất Tử, Bất Diệt.”
Chỉ thấy hai bóng người từ trong chỗ tối đi ra: “m Hậu, có gì phân phó?”
Nữ nhân áo đen thản nhiên nói: ‘Hai người các ngươi, một người đến Thanh Phong Sơn điều tra tình huống, một người giám sát hai vơ chồng kia, ngày nào cũng phải báo cáo tình huống của bọn họ cho ta biết, nhất định phải đảm bảo thai nhi của bọn họ được sinh ra.”
“Rõ.” Hai bóng đen nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
“Tỷ tỷ, ngươi nhìn trúng thai nhi trong bụng nữ nhân kia?”
Một nữ nhân mặc áo trắng từ trong chỗ tối bước ra: “m Y Môn của chúng ta thu dưỡng nhiều cô nhi như vậy, hạt giống tốt còn rất nhiều, cần chi phải để ý đến một cái thai bị bệnh chứ?”
“m Vô Vũ, ngươi không cần nhiều lời. Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi về Sương Nguyệt đảo đi.” Nữ nhân áo đen tức giận nói. Nữ nhân áo trắng liền nhún vai, thờ ơ nói: “Ta biết ngươi muốn làm gì, chẳng qua ngươi muốn bồi dưỡng một người nối nghiệp ngươi. Thai nhi trong bụng nữ nhân kia chẳng mắc bệnh gì cả, cũng chẳng trúng tà ma, chẳng qua thể chất của nó quá đặc biệt, một nữ nhân bình thường như nàng ta không chịu nổi phúc báo đó. Chi bằng bắt nàng ta đến Sương Nguyệt đảo, như vậy cũng bớt việc hơn.”
Bốp.
Nữ nhân áo đen vung tay tát tới, lạnh lùng nói: “Ngươi đang dạy ta làm việc?”
“Không dám.” Nữ nhân áo trắng bị dọa sợ, vội vàng quỳ xuống.
Nữ nhân áo đen quát to: “Còn nữa, bây giờ ta là âm Hậu, là môn chủ của âm Y Môn, không phải tỷ tỷ của ngươi.”
“Vâng, môn chủ.”

Hình ảnh lại thay đổi.
Môt đứa bé trai ba tuổi đang chơi đùa trong sân.
Tiêu Đại Minh và vợ đang thấp giọng cãi nhau trong phòng.
“Ngươi nói đứa bé không nên sinh ra, hoàn toàn là tai họa?”
Tiêu Đại Minh có chút không khống chế nổi tâm trạng của mình: “Không, nó chính là quái vật.”
“Ngươi đừng nói Tiểu Thiên như vậy. Nó, nó không phải quái vật, không phải.” Vương Tú Phân lắc đầu thật mạnh, từ chối quan điểm này: “Tiêu Đại Minh, ta không cho phép ngươi nói con trai mình như vậy.” “Cơ thể của nó lúc lạnh lúc nóng. Lúc lạnh có thể khiến người khác chết cóng. Lúc nóng thì thiếu chút nữa khiến ta bỏng chết.” Tiêu Đại Minh cũng rống to không kém: “Đây là tình huống mà người bình thường có sao? Thật ra âm Hậu nói đúng, đó chính là mầm họa. Sống sót sớm muộn gì cũng là tai họa.”
Vương Tú Phân tức giận nói: “Lại là âm Hậu. Năm đó, nói có thể sinh ra cũng là nàng ta. Bây giờ nói Tiểu Thiên là quái vật cũng là nàng ta. Ta thấy nàng ta mới là quái… A!”
Bốp.
Tiêu Đại Minh tát cho Vương Tú Phân một bạt tai, sau đó sợ hãi nhìn xung quanh: “Ngươi điên rồi, dám nói xấu âm Hậu. Ngươi không muốn sống nhưng ta thì muốn.”
“Ừm.” Vương Tú Phân lấy lại tinh thần, cũng bưng kín miệng của mình.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng kinh hô: “A, cháy rồi.”
Hai vợ chồng nghe được tiếng kêu, hoảng sợ nhìn về phía cửa sổ, đột nhiên phát hiện con của họ trên người tự dưng bốc lên ngọn lửa, rất nhanh đốt cháy đồ vật chung quanh.
Bọn họ vội vàng lao ra dập lửa, rất nhanh đã dập tắt ngọn lửa. Đứa bé cũng không có việc gì, chỉ ngất xỉu mà thôi.
“Cha, mẹ, chuyện gì vậy?” Qua thật lâu, đứa bé tỉnh lại, lông tóc không thương nhưng đối với sự việc vừa rồi hoàn toàn không có chút ký ức nào.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, đều nhìn ra được sự bất lực từ trong mắt đối phương.

Hình ảnh lại thay đổi.
Lại là ngôi biệt thự đó.
Âm Hậu biểu hiện ngưng trọng nhìn đứa bé bị hôn mê, sau đó lắc đầu: “Đứa nhỏ này đã bị tà ma ăn vào não, không có thuốc nào có thể cứu được.”
“m Hậu, ngươi là thần y, không có gì là ngươi làm không được, xin hãy cứu con trai của ta giùm.” Vương Tú Phân quỳ xuống.
“Không phải là ta không cứu, mà là ta cứu cũng vô dụng thôi.”
Âm Hậu lắc đầu, thở dài nói: “Loại tà ma này là từ trong thai mà có. Năm đó, khi các ngươi đi du lịch Thanh Phong Sơn, nhiễm không chỉ có tà ma mà còn có nguyền rủa. Điều mà ta có thể làm chính là áp chế tà ma, nhưng có thể áp được bao lâu chứ? Nếu bây giờ chế trụ, bỗng nhiên có một ngày nó phát tác, chẳng phải liên lụy người vô tội sao? Ví dụ như lửa cháy lần này, nếu xảy ra vào buổi tối, các ngươi đang ngủ say, ngươi có suy nghĩ hậu quả sẽ như thế nào không?”
Tiêu Đại Minh xoa mặt. Điều này còn cần suy nghĩ sao, nhất định một nhà ba người lên đường, thậm chí còn đốt sạch luôn nhà hàng xóm.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Dù sao nó cũng là con trai của ta mà.”
Vương Tú Phân dập đầu với âm Hậu: “Nể mặt mấy năm qua chúng ta đã bỏ ra mấy chục vạn ở nơi này, cũng đã táng gia bại sản, ngươi hãy cứu con trai ta giùm.” âm Hậu thản nhiên nói: “Tà ma trong cơ thể đứa bé là bởi vì các ngươi mà có, cho nên chỉ có ở bên cạnh các ngươi, nó mới có thể phát tác bất cứ lúc nào, hậu quả khó mà lường được. Cho nên, vì suy nghĩ cho đứa bé, biện pháp tốt nhất chính là buông tay.”
“Buông, buông tay?” Vương Tú Phân nhất thời không hiểu được.
Tiêu Đại Minh ngược lại nghĩ đến điều gì đó, lập tức quỳ xuống: “Vậy ta khẩn cầu âm Hậu thu nhận nó. Có như vậy chúng ta mới có thể yên tâm.”
“Các ngươi hiểu lầm rồi.” âm Hậu khoát tay: “Ta vân du tứ phương, không có chỗ ở cố định, cho dù có thu đồ cũng sẽ thu nữ, không thu nam đồng.”
Lúc này, cơ thể của đứa bé lại nóng lên, nghiễm nhiên là một cục than nung đỏ, đốt giường âm Hậu cháy bùng.
Âm Hậu đâm cho đứa bé một châm, trước giúp cậu hạ nhiệt: “Các ngươi mau dẫn nó đi.” âm Hậu cau mày, hạ lệnh trục khách: “Ta cho các ngươi một lời khuyên cuối cùng, mau chóng bỏ đứa bé này đi. Nếu không, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị thiêu chết hoặc chết cóng. Nhớ kỹ, nếu muốn bỏ cũng không được bỏ bậy bạ. Khoảng ba giờ chiều, đem nó bỏ ở ngã tư đường phồn hoa nhất thành phố Giang Hải, đến lúc đó tự sẽ có người thu nó. Nói như vậy, tà ma trên người nó sẽ không phát tác, các ngươi cũng sẽ không bị nguyền rủa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận