Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2552: Vào cổ mộ

Một bên khác, Triệu Thanh Thanh nhìn ba người này luôn lén lén lút lút tụ tập một chỗ, liền nói với Hạ Thiên và Y Tiểu m: "Ba người bọn hắn hẳn là đang bày âm mưu quỷ kế gì đó."
Hạ Thiên bĩu môi: "Đồ đệ ngoan, ngươi yên tâm, chỉ dựa vào ba tên đần đó, thì không làm được trò trống gì đâu."
"Bọn họ muốn làm gì, không cần phải để ý đến điều đó." Y Tiểu Âm cũng nói: "Chúng ta chỉ cần bọn họ dẫn đường, chờ đi vào trong mộ cổ, bọn họ..."
"Bọn họ liền vô dụng." Triệu Thanh Thanh cười nói: "Muốn thủ tiêu bọn họ không?"
Y Tiểu Âm nhàn nhạt nói: "Không cần phải làm vậy, chỉ cần bọn họ không trêu chọc chúng ta, thì cứ mặc kệ bọn họ là được."
"Thế thì xem ra bọn họ chết chắc rồi." Hạ Thiên cười hì hì nói.
Triệu Thanh Thanh giương mắt nhìn bầu trời một chút: "Sư phụ, thật ra phong cảnh ở đây không tệ, đặc biệt là áng mây rất đẹp."
"Những áng mây đó, thật ra là do linh khí bốc hơi tạo nên." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Chứng tỏ dưới lòng đất khẳng định có một linh nhãn không lớn nhưng cũng không nhỏ, cái gọi là mộ cổ nói không chừng chỉ là động phủ của tu tiên giả đến từ dị giới."
Nửa tiếng rất nhanh đã trôi qua, đoàn người tiếp tục xuất phát.
Lúc sắc trời dần tối, Thịnh Kỳ Dương rốt cuộc chỉ vào một sơn động cách đó không xa, nói: "Nơi đó chính là lối vào mộ cổ, cơ quan phía trước đã bị bọn ta phá giải, chỉ là càng tiến sâu vào bên trong càng cổ quái, mọi người cẩn thận là được."
Y Tiểu Âm liếc nhìn cửa động kia, quả thật trông rất bình thường, không khác gì cửa động của vô số ngọn núi bình thường khác, hơn nữa còn có dây leo và cỏ dại che đậy, người bình thường coi như thấy, phỏng chừng cũng sẽ không nảy sinh hứng thú tiến vào thám hiểm.
Sau khi Thịnh Kỳ Dương đến cửa động, giơ tay kêu Vương Siêu Phàm tới, để hắn mở ba lô leo núi ra, bên trong thế mà lại có một vài khẩu súng ống: "Bên trong có vài quái vật, vũ khí phòng thân chắc chắn không thể thiếu. Bàng giáo sư, ngươi cảm thấy có cần phân phát cho mọi người không?"
Mặc dù Thịnh Kỳ Dương nói chuyện rất tự nhiên, nhưng mà ánh mắt lại vẫn nhìn về phía Y Tiểu Âm và Hạ Thiên, hiển nhiên là đang trưng cầu ý kiến của bọn họ.
"Muốn cầm thì cầm đi, nhìn bọn ta làm gì." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, không để bụng tí nào.
"Các ngươi cứ tùy ý." Y Tiểu Âm đương nhiên cũng không thèm để ý, những khẩu súng ống này đối với nàng, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, toàn là mấy thứ cồng kềnh.
Sau khi những người khác lấy được vũ khí, trong lòng mới thoáng yên tâm, nếu không thì vào lúc đối mặt với ba người Y Tiểu m, đều sẽ mất tự tin.
"Ta đi vào trước, Bàng giáo sư các ngươi sẽ vào sau, Đỉnh thúc và Chu tiên sinh sẽ bọc lót sau cùng." Thịnh Kỳ Dương lập tức sắp xếp đội hình, bởi vì lối vào sơn động cũng không lớn, chỉ cao tầm một người, miễn cưỡng có thể để hai người song song cất bước đi vào, cho nên vào hết một lượt là điều bất khả thi.
Y Tiểu Âm nhàn nhạt nói: "Cứ làm như thế đi."
"Được." Thịnh Kỳ Dương nháy mắt cho lão giả mặc đường trang và Chu Huyền Kính mà không để lại dấu vết gì, lập tức mang theo đồ đệ Vương Siêu Phàm của hắn, đi vào trong hang núi trước.
Y Tiểu m, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh cùng tiến vào.
Chu Huyền Kính suy nghĩ một hồi, liền một mình đi theo phía sau bọn Hạ Thiên.
Lại một lúc sau, lão giả mặc đường trang mới mang theo hai vệ sĩ đi vào trong động.
Bên trong hang động, vô cùng mát mẻ và ẩm ướt, cũng còn may Thánh Thủ Môn quản lý nơi này, cho nên hai vách tường đều có đèn đuốc chiếu sáng, bằng không mà nói, người bình thường đi vào nhất định sẽ tối mù, không nhìn thấy gì hết.
"Sư phụ, đó là vật gì?" Đi chưa được bao lâu, Triệu Thanh Thanh bỗng nhiên nhấc ngón tay chỉ một vài thứ phía trên đỉnh đầu.
Hạ Thiên bĩu môi, thuận miệng nói: "Là đá mà thôi."
"Đó là thạch nhũ." Y Tiểu Âm dứt lời, lông mày trong nháy mắt hơi nhăn lại, kỳ quái nói: "Chỗ này là một động đá vôi ư?"
Phía trước cách đó không xa vang lên giọng nói của Thịnh Kỳ Dương: "Ở phía Nam, động đá vôi như này thật ra nhiều vô cùng, có thạch nhũ cũng không có gì là lạ, đi vào trong, còn có thể nhìn thấy không ít hóa thạch động vật thượng cổ. Bàng giáo sư, mười năm trước chẳng phải ngươi đã tới đây rồi sao, tại sao còn..."
Y Tiểu Âm không hề trả lời, đôi mắt đẹp cẩn thận đánh giá những thạch nhũ ấy, luôn cảm thấy hoa văn của bọn chúng có chút kỳ lạ, hoàn toàn khác xa thạch nhũ mà nàng biết.
Thịnh Kỳ Dương phát hiện mình bị bơ, cũng không nói gì thêm.
Bất tri bất giác, mọi người đã đi được một khoảng thời gian, nhiệt độ càng ngày càng thấp, lúc hô hấp cũng có khói phun ra ngoài.
May mà bọn Hạ Thiên là tu tiên giả, đối với môi trường có nhiệt độ thấp, hoàn toàn không có cảm giác gì.
"Lạ thật đấy." Thịnh Kỳ Dương lại nắm thật chặt quần áo, không thể hiểu ba người này rốt cuộc là thể chất gì, đành phải thúc giục đồ đệ Vương Siêu Phàm đi nhanh lên một chút: "Tay chân vụng về thật, đi nhanh lên một chút, đừng làm mất thời gian của mọi người."
Ngay vào lúc này, Vương Siêu Phàm đang đi đầu bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương:
"A!"
Cùng lúc đó, một tiếng “ầm ầm” vang vọng trong sơn động, phảng phất như là sâu trong sơn động có một con quái thú khổng lồ đang chạy như điên về hướng bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận