Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2655: Chỉ thế mà thôi

Giọng nói này đích thật là của Cao Kiếm Phong, nhưng hai người không nhìn thấy bóng dáng của ông ta ở đâu cả.
Tộc độ của Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy không chậm, nhưng vẫn không đuổi kịp ông ta. Xem ra, lão già này vẫn có mấy phần bản lĩnh trong người.
Khi đến điểm cuối cùng của đường hầm dưới lòng đất, Cao Kiếm Phong mơ hồ cảm thấy chạy không thoát. Ông ta quyết định giải quyết hai cô gái kia rồi nói sau.
“Các ngươi có thể đuổi đến chỗ này, đúng là vất vả cho các ngươi rồi.” Cao Kiếm Phong xuất hiện, chẳng biết tại sao trong tay ông ta lại xuất hiện tiểu đạo cô Niệm Tâm: “Tuy nhiên, mạng sống của các ngươi cũng chỉ đến đây mà thôi.”
“Mạng sống của ngươi chỉ đến đây thì đúng hơn.” Thạch Thuần khó chịu mắng lại: “Cô nương ta đang tuổi thanh xuân, còn cả đống thời gian cần phải xài.”
Cao Kiếm Phong cười lạnh, khinh thường nói: “Cho nên, ta nói phiền nhất chính là loại thanh niên các ngươi, ỷ mình có chút bản lãnh thì không biết trời cao đất rộng là gì. Lão tử khổ tu hơn ba mươi năm, các ngươi cho rằng ta chỉ làm việc trong đất, mỗi ngày ăn chay sao?”
“Ngươi ăn chay hay ăn mặn, hay ăn cái gì khác cũng chẳng liên quan gì đến ta, ngươi không cần báo lại.” Thạch Thuần cười hì hì: “Nhưng lát nữa ngươi chết như thế nào, ngươi nên đặt trước, bổn cô nương bảo đảm ngươi sẽ hài lòng.”
Cao Kiếm Phong cũng không biết là do bị đè nén quá lâu hay bản tính của ông ta vốn như vậy, tính tình càng thêm thay đổi thất thường. Ông ta cũng cười theo: “Thật ra, chết trong tay của ta chính là may mắn của các ngươi. Dù sao, ta cũng sắp trở thành tiên nhân thứ nhất trên trái đất này.”
“Thế thì không nhất định. Tổ tiên của ngươi đang chờ ngươi đoàn tụ đấy.” Miệng lưỡi Thạch Thuần độc địa, có đôi khi còn động đến cả Hạ Thiên.
“Ngươi muốn chết.” Cao Kiếm Phong bị chọc giận, quát một tiếng, bóng người trong nháy mắt biến mất.m thanh khi hành động nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
“Sao?”
Thạch Thuần ngưng thần đề phòng, lùi lại hai bước.
Bành!
Đúng lúc này, nơi mà nàng đứng trước đó đột nhiên nổ tung không hề có dấu hiệu báo trước. Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
“Ngươi có thể né được một kích của ta, ta đã hơi xem thường ngươi rồi.” Cao Kiếm Phong xuất hiện, ánh sáng xanh lóe lên trong tay rồi biến mất: “Nhưng tiếp theo, ngươi sẽ không còn may mắn như vậy nữa.”
“Cô nương ta dựa vào thực lực, không phải vận may.” Thạch Thuần khinh thường đáp trả: “Có ngon thì ngươi đừng dùng áo tàng hình rách nát kia nữa, xem ta có đạp chết ngươi hay không.”
“Thuần Thuần, muội đừng dông dài với ông ta nữa, cứu Niệm Tâm quan trọng hơn.” Ninh Nhụy Nhụy cảm giác hình như Cao Kiếm Phong đang cố ý kéo dài thời gian, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Không sao đâu, Nhụy Nhụy tỷ, muội ở đây tiếp ông ta hai chiêu, tỷ mau đi cứu Niệm Tâm đi.” Lòng háo thắng của Thạch Thuần đã bị kích thích, nàng thản nhiên nói: “Lão già ngớ ngẩn này ỷ mình có bộ quần áo rách nát đó thì cho rằng mình lợi hại. Hôm nay, muội nhất định phải cho ông ta một bài học.”
“Muội không cần thiết phải tức giận với loại người đó.” Ninh Nhụy Nhụy chẳng qua chỉ cảm thấy không nên lãng phí thời gian với loại người như Cao Kiếm Phong. Rơi vào bẫy của đối phương hoàn toàn không đáng.
Tính cách của Thạch Thuần là từ một khuôn đúc ra với Hạ Thiên. Trong đầu bọn họ không hề có khái niệm đáng hay không đáng với loại người bình thường. Nếu người đó đã làm nàng không vui, nàng sẽ dạy cho người đó một bài học, trời có sập xuống cũng phải đánh cho sướng tay rồi nói sau.
“Không được, hôm nay muội không đánh lão ta tàn phế, muội sẽ suy nghĩ không thông.” Thạch Thuần quả nhiên từ chối.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không ngăn cản Thạch Thuần, bởi vì không cần thiết, cũng ngăn không được. Nàng đành phải nói: “Vậy tỷ đi cứu Niệm Tâm, muội nên cẩn thận một chút.”
“Nhụy Nhụy tỷ yên tâm. Mặc dù lão già ngu ngốc đó có chút tu vi, cũng có công nghệ cao trợ giúp, nhưng dù sao cũng chỉ là một lão phế vật.” Thạch Thuần vẫn có lòng tin với thực lực của mình: “Chỉ cần muội mò ra được quy luật hành động của ông ta, để xem muội có một cước đạp chết ông ta hay không.”
“To mồm quá nhỉ! Các ngươi xem ta lấy mạng các ngươi như thế nào.” Cao Kiếm Phong thấy hai cô gái hoàn toàn không coi ông ta ra gì, tức đến muốn bể phổi. Buông xuống một câu độc ác xong, ông ta một lần nữa biến mất.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thoáng qua chỗ ẩn thân của Cao Kiếm Phong, cũng không quan tâm, thả người rời đi, dọc theo mạch nước ngầm trượt đến chỗ có ánh sáng.
“Hừ, ngươi muốn đi, trước nạp mạng rồi nói sau.”
Bỗng dưng, một luồng ánh sáng màu xanh thoáng hiện trên đỉnh đầu Ninh Nhụy Nhụy, chẳng khác nào một thanh đại kiếm sắc bén như sấm sét bổ xuống.
Ninh Nhụy Nhụy dường như không phát hiện được sát cơ đang đến, không hề có phản ứng, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng, chỉ vô tâm một đường hướng về phía trước.
Miệng Cao Kiếm Phong khẽ nhếch, thiếu chút nữa cười ra tiếng, thầm nghĩ: “Cô gái này quả nhiên đần độn. Người xinh đẹp như thế, giết thì đáng tiếc quá, nhưng vì đại nghiệp thành tiên của lão tử, ta chỉ có thể ra tay giết chết cô ta.”
Bốp!
Trong lúc Cao Kiếm Phong đang nhe răng cười đắc ý, bỗng cánh tay truyền đến cơn đau khó mà chịu đựng được, khiến ông ta không khỏi sợ hãi. Do bị đau, luồng ánh sáng màu xanh lục cũng run theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận