Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2810: Tế kiếm (2)

“Đốt kiếm lô.” Cao đại quản gia hô một tiếng.
Lôi đài lại được tách ra hai bên, một lần nữa lộ ra kiếm lô bên dưới, ngọn lửa bừng bừng dấy lên, nóng đến mức người trong đại sảnh đều cảm thấy không chịu nổi.
“Thăng thần kiếm.”
Ngọn lửa trong lò chảy ngang. Thần kiếm vốn chỉ nhìn thấy chuôi kiếm đột nhiên run lên, giống như một con rồng lửa từ bên trong luyện lô chậm rãi bay lên, lơ lửng giữa không trung.
“Ném tế phẩm.”
Hai thị nữ dìu thiếu nữ chậm rãi bước lên kiếm lô hừng hực lửa.
Thiếu nữ có chút sợ hãi, bước chân không khỏi thoái lui về phía sau, nhưng lại bị hai thị nữ to lớn chống đỡ, cưỡng ép đẩy về phía kiếm lô.
“Ta không muốn chết, cha, ta không muốn chết.” Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Kiếm Cửu Minh, đau khổ cầu khẩn.
Mặt Kiếm Cửu Minh vẫn không chút biểu cảm, thản nhiên vung tay lên: “Đừng lề mề nữa. Nếu làm trễ nãi giờ lành khai phong, mạng chó hai người các ngươi góp vào luôn đi.”
Hai thị tỳ bị dọa sợ, ôm lấy thiếu nữ đang sợ hãi ném thẳng vào trong lò.
“Khoan đã, buông cô bé kia ra.” Kiều Tiểu Kiều nhìn không nổi nữa, hét to với hai thị tỳ, cao giọng nói: “Để khai phong thần kiếm chẳng lẽ phải hiến tế một mạng người sao?”
“Kiều tiểu thư yên tâm đừng vội.” Kiếm Cửu Minh mở miệng giải thích: “Thần kiếm chính là thần binh đương thời. Nếu không hiến tế, chỉ sợ không cách nào làm cho kỳ phong đạt đến trạng thái cao nhất. Đây chính là phương pháp khai phong Chú Kiếm sơn trang lưu truyền vạn năm. Ngươi không biết chúng ta cũng không trách, nhưng đừng cắt ngang tiến trình hiến tế khai phong. Như vậy, phẩm chất thần kiếm sẽ bị tổn hại.”
Kiều Tiểu Kiều lạnh giọng quát: “Chỉ vì một binh khí mà hiến tế cả một mạng người, các ngươi không cảm thấy tàn nhẫn sao?”
“Tàn nhẫn?” Kiếm Cửu Minh không hiểu: “Vì sao Kiều tiểu thư lại nói như vậy?”
Kiều Tiểu Kiều hỏi ngược lại: “Các ngươi có hỏi qua ý kiến của cô bé kia không? Nàng có đồng ý hiến tế sinh mệnh bản thân mình không?”
“Có thể được khai phong cho thần kiếm chính là vinh quang vô thượng của tiểu nữ. Nó cảm kích còn không kịp, tại sao lại từ chối chứ?” Kiếm Cửu Minh mỉm cười, tuyệt không cảm thấy có vấn đề gì: “Hơn nữa, hiến thân cho thần kiếm chính là sứ mệnh của nữ nhân Kiếm thị ta. Nó cũng không thể nào từ chối được.”
Thanh Kiếm Châu là nơi kiếm khách tập trung, cũng là nơi thịnh hành rèn đúc kiếm. Ngoại trừ Chú Kiếm sơn trang, chú kiếm lô to nhỏ có hơn một vạn cái. Chú kiếm sư đúc ra thần kiếm sẽ hiến thiếu nữ làm tế phẩm vốn là thao tác lưu truyền trên vạn năm. Cho nên, đại đa số kiếm khách đều lạnh lùng nhìn xem, cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
“Chỉ là một nữ tử, có thể hiến thân cho thần kiếm, đó chính là phúc phận tu được tám đời.” Một kiếm khách nhịn không được quát lớn.
Kiều Tiểu Kiều nhìn sang vị kiếm khách vừa mới lên tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu là phúc phận tu luyện tám đời, vậy tại sao không thấy ngươi nhận phúc phận này đi, lại để cho một nữ tử yếu đuối đi chết chứ?”
“Ngươi!” Gã kiếm khách bị Kiều Tiểu Kiều làm cho cứng họng, vội chống chế: “Ngươi đúng là cưỡng từ đoạt lý. Hiến tế nữ tử là quy củ do chú kiếm đại sư Kiếm Tử Ma Da quyết định từ vạn năm trước. Năm đó, ông cũng hiến tế tiểu nữ nhi của mình, mới khiến cho thần kiếm chính khí danh chấn Tiên Vân đại lục.”
“Đúng vậy. Hiến tế thiếu nữ chính là truyền thống trên vạn năm của Thanh Kiếm Châu, chẳng lẽ ngươi muốn đối kháng với truyền thống, với Kiếm Tử Ma Da hay sao?” Lại một kiếm khách nhịn không được quát lớn.
“Không đúng.” Khi Kiều Tiểu Kiều còn ở đảo Thần Tiên, nàng đã từng xem qua sách sử Thanh Kiếm Châu trong điển khố Cơ thị hoàng triều. Nàng lập tức phản bác: “Căn cứ theo ghi chép bên trong Thanh Kiếm Châu Chí, năm đó Kiếm Tử Ma Da đúc thành thần kiếm chính khí, tiểu nữ nhi trượt chân rơi xuống kiếm lô. Ông ta quá hối hận, cũng tự động nhảy vào trong kiếm lô luôn, khi đó mới khiến cho thần kiếm được khai phong, chính khí trực chỉ vân tiêu. Cho nên, thần kiếm là vì ông ta mà được khai phong. Cho dù hình thành truyền thống, cũng phải hiến tế nam nhân mới đúng, tại sao lại biến thành hiến tế thiếu nữ? Đơn giản nam nhân các ngươi đều là loại tham sống sợ chết, lấn yếu sợ mạnh mà thôi.”
Lời này mắng gã kiếm khách mặt đỏ đến mang tai, muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói cái gì, đành phải xoay chuyển lời nói: “Kiến thức của hai nữ nhân này quá thiển cận, chẳng biết cái gì là kiếm đạo, cái gì là khai phong.”
“Đừng nói nhảm nữa, thế này thì chậm trễ thời cơ khai phong thần kiếm.”
“Kiếm trang chủ, hai nữ nhân này thật sự làm nhục kiếm đạo, mau đuổi bọn họ đi đi.”
“Hai tiện nhân kia lại dám vũ nhục truyền thống vạn năm của Thanh Kiếm Châu, bọn họ chính là muốn chết.”
“Đánh chết bọn họ, khôi phục uy danh Thanh Kiếm Châu ta.”
“…”
“Tất cả im miệng cho ta.” Trường kiếm Cố Hàm Sương vung lên, sương khí tràn ra, khiến đám kiếm khách đang kêu gào toàn thân phát lạnh, thiếu chút nữa bị đông thành băng.
Mọi người lập tức câm như hến. Quả nhiên như Kiều Tiểu Kiều đã nói, tất cả đều chỉ là hạng người lấn yếu sợ mạnh.
“Kiếm trang chủ, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.” Cố Hàm Sương nhìn Kiếm Cửu Minh.
Kiếm Cửu Minh cũng bị linh áp khổng lồ Cố Hàm Sương phát ra chấn nhiếp, chậm rãi đáp: “Cố tiểu thư có gì cứ nói thẳng.”
“Nếu ta là kiếm khôi, có phải thanh thần kiếm này thuộc về ta?” Cố Hàm Sương thản nhiên hỏi.
“Căn cứ theo quy củ kiếm hội, xác thực như thế.” Kiếm Cửu Minh gật đầu, nhưng lại do dự: “Nhưng bây giờ thần kiếm chưa được khai phong, nếu…”
“Vậy là được.” Cố Hàm Sương cũng lười nói thêm câu nào, lớn tiếng nói: “Bây giờ ta tuyên bố, kiếm của ta không cần khai phong, lập tức thả cô bé kia ra.”
Lời nói của nàng lập tức khơi dậy ngàn con sóng. Đám kiếm khách vốn đang kinh hãi một lần nữa kích động hẳn lên. Cố Hàm Sương quả thật đang khiêu khích dây thần kinh mẫn cảm nhất của bọn họ, khiêu chiến truyền thống sừng sững vạn năm của Thanh Kiếm Châu. Nó không chỉ là lửa giận của kiếm khách có mặt ở đây mà còn là toàn bộ Thanh Kiếm Châu, thậm chí là nam kiếm tu.
Nhưng Cố Hàm Sương vẫn không sợ. Nàng muốn chấp hành theo kế hoạch mà Kiều Tiểu Kiều đã nói tối hôm qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận