Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2456: Lật thuyền trong mương

Âm Vô Vũ chuyển cho lão đầu râu bạc một cái ánh mắt, sau đó nói: "Tề lão, ngươi trực tiếp dẫn người ra ngoài, gọi tất cả mọi người trên đảo có mặt ở đây, tân tộc trưởng có tin tức quan trọng muốn tuyên bố với nhiều người."
"Vâng." Lão đầu râu bạc trực tiếp tuân mệnh lui ra, không có chút chần chừ nào.
"Vị Tề lão này, trầm ổn chín chắn, và trung thành hết mực, lúc thi hành mệnh lệnh chưa bao giờ cằn nhằn gì." âm Vô Vũ nhìn theo lão đầu râu bạc đi xa, nói với Hạ Thiên: "Hạ Thiên, cho dù ngươi có chuyện gì, đều có thể phân phó hắn đi làm."
Hạ Thiên gật gù, lại nói: "Trên đảo này có tứ đại hộ pháp sứ, đúng không? Trừ hai tên đần mà ta tiêu diệt, tính thêm lão đầu râu bạc này, mới ba người, còn có một người nữa đâu?"
"Người còn lại tên là âm Mộc Tú, nàng thường ở dưới lòng đất, giám sát ba động linh khí mọi lúc." âm Vô Vũ bỗng nhiên dậm chân, cười nói: "Đương nhiên, bây giờ ngươi là tộc trưởng, ngươi có thể dùng Sương Nguyệt Lệnh truyền đạt mệnh lệnh cho nàng bất kì lúc nào cũng được."
“Thôi khỏi, để nàng ở dưới lòng đất đi." Hạ Thiên thuận miệng nói.
Nếu đề tài đã nói tới đây, Y Tiểu Âm cũng không nhịn được hỏi: "Ngoại trừ Ứng Mộng Bạch ra, hai vị trưởng lão khác đang ở đâu?"
"Hai vị trưởng lão khác, hẳn là cũng ở trên đảo." âm Vô Vũ đáp lại: "Có điều, cụ thể ở đâu, ta cũng không rõ cho lắm. Thế nhưng, bình thường thì, tân tộc trưởng kế vị, bọn họ tất phải đích thân đến đây bái kiến."
Hạ Thiên hững hờ hỏi: “Hai tên trưởng lão đó tên gì, có lợi hại không?"
"Một người tên là Tiêu Tự Tại, là người của Thiên Cung Tiêu gia; còn người còn lại..." âm Vô Vũ chợt nhớ tới cái gì đó, trên mặt không tự chủ được lộ ra tí chần chừ, theo bản năng liếc Y Tiểu Âm một cái, "Hay là để tiểu Y nói đi."
Y Tiểu Âm không có chút do dự nào, trực tiếp nói: "Người còn lại tên là Lục Tây Thiền, là gia gia của Lục Tiểu Oánh."
"Lục Tiểu Oánh là ai?" Vẻ mặt của Hạ Thiên mờ mịt, "Gia gia nàng có gì đặc biệt à?"
"Ta đã nói rồi, hắn sẽ không nhớ những chuyện nhỏ nhặt kia đâu." Y Tiểu Âm khẽ cười một tiếng, nói với âm Vô Vũ: "Vũ di, ngươi còn không tin à, đừng nói Lục Tiểu Oánh, coi như là bây giờ ngươi hỏi hắn hai tên hộ pháp sứ bị hắn giết chết tên gì, hắn cũng không nhớ."
Âm Vô Vũ lắc đầu, hơi cảm khái, nói: "Hạ Thiên, không thể không nói, hiện tại ta rất hâm mộ ngươi. Khả năng ghi nhớ tốt thật đấy, vậy mà còn có thể ghi nhớ một ít chuyện theo tính chọn lọc."
"Ta không quen biết Lục Tiểu Oánh nào cả, nàng là ai vậy?" Hạ Thiên suy nghĩ một hồi, vẫn chưa nhớ được gì: "Vợ Y Y, lẽ nào ta phải nhớ kỹ nàng ta sao?"
Y Tiểu Âm trực tiếp lắc đầu: "Một tiểu nhân vật mà thôi, không cần nhớ kỹ."
Cái tên Lục Tiểu Oánh đã biệt tăm biệt tích mười hai năm, nàng cũng là người của âm Y môn, xem như là sư tỷ của Y Tiểu m. Năm đó Phiêu Miểu Tiên Môn phái mười hai cao thủ xuyên việt tới trái đất, trong đó có một người tên là Hoa Hương Hương, đã thành kẻ giật dây sau lưng Lục Tiểu Oánh.”
“Lúc đó, Lục Tiểu Oánh muốn lợi dụng Hoa Hương Hương, và cả gia gia của Nhạc Chi Phong, tiến hành tạo áp lực cho Y Tiểu m, buộc Y Tiểu Âm giao Y Nhân Các ra, còn muốn làm môn chủ. Kết quả Hoa Hương Hương không địch lại Hạ Thiên, chính nàng cũng chết dưới tay Hạ Thiên.
Hạ Thiên bĩu môi: "Nếu vợ Y Y đã nói là tiểu nhân vật, vậy thì không cần để ý."
"Ta nói Lục Tiểu Oánh là một tiểu nhân vật, cũng không có nói gia gia nàng là một tiểu nhân vật." Y Tiểu Âm cạn lời, nhìn Hạ Thiên một cái, nhắc nhở: "Dù nói thế nào thì Lục Tây Thiền cũng là một trong tam đại trưởng lão trên đảo, hơn nữa còn do âm Hậu đích thân dạy bảo, thực lực không thể xem thường. Bây giờ ngươi đang trong giai đoạn suy yếu, tu vi vẫn còn đứng ở Kim Đan kỳ, tốt nhất vẫn là cẩn tắc vô ưu, kẻo không thì lật thuyền trong mương."
"Vợ Y Y, ngươi lo lắng thái quá rồi." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Ngươi nói hắn là mương, thế thì ắt không thể nào lật được thuyền, chưa kể ta cũng không phải là thuyền, mà là biển cả. Cái mương nho nhỏ, căn bản không đáng nhắc tới."
Lúc này, bỗng nhiên có bóng người, từ đằng xa xẹt qua đây, cùng với tiếng huýt sáo, chậm rãi hạ xuống đài cao, mỉm cười với Hạ Thiên rồi nói: "Ngươi nói hay lắm, quả thật là hào khí tung hoành, lão hủ cũng không nhịn được vỗ tay tán thưởng ngươi."
"Ngươi là ai?" Hạ Thiên có chút khó chịu nhìn người đến, phát hiện là một lão đầu mặt trắng có thân hình cao lớn.
Trên mặt người này không râu không lông mày, đôi mắt sắc bén giống như chim ưng, người bình thường phỏng chừng sẽ bị dọa sợ đến nỗi tè ra quần bởi ánh mắt của hắn.
"Lão hủ chính là mương trong miệng ngươi đây." Lão đầu không râu lạnh lùng nhìn Hạ Thiên chằm chằm, "Cũng tức là gia gia của Lục Tiểu Oánh, Lục Tây Thiền, một trong tam đại trưởng lão trên đảo Sương Nguyệt, nghe nói có tân tộc trưởng mới kế vị, nên cố tình tới đây bái kiến, không ngờ rằng lại là tiểu tử nhà ngươi. Ông trời đúng là chiếu cố bộ xương già ta đây, thời khắc sắp chết, vậy mà mang kẻ thù đã giết hại tôn nữ của ta đến trước mắt ta, quả là chuyện đáng mừng."
Trong lúc nói, hai tay bỗng bắt chéo ở trước người, hiện lên hỏa diễm hừng hực, đằng đằng sát khí, trừng mắt nhìn Hạ Thiên: "Tiểu tử, chịu chết đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận