Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2660: Hận cũ

“Khô Mộc Phùng Đao, Hàng Ma Bản Tướng.”
Người phụ nữ mặc váy trắng bỗng nhiên quát to một tiếng. Tiếp theo, cơ thể của nàng ta phát sinh thay đổi một cách quỷ dị, xác thực rất giống một gốc cây sinh trưởng cực nhanh. Không bao lâu sau, gốc cây đã dài đến bảy tám mét. Mỗi nhánh cây đều giống như trường đao sắc bén, ngoại hình rất dữ tợn, giọng nói cũng trở nên thô bạo.
“Lần này lại càng xấu.” Hạ Thiên lắc đầu, hơi thất vọng: “Ngươi luyện công pháp này, còn lâu mới thu hút được sư phụ của ta. Ông ấy thích mấy người có thân hình nhỏ nhắn kìa.”
“Đi chết đi.” Người phụ nữ mặc váy trắng quơ hai cánh tay như lưỡi đao đâm loạn về phía Hạ Thiên.
Lưỡi đao cuồng vũ, tốc độ cực nhanh, mơ hồ còn có tiếng rít bị cắt đứt.
Hạ Thiên không hứng thú chơi với người xấu xí. Cho nên, hắn lựa chọn tốc chiến tốc thắng, không nhìn thẳng lưỡi đao cuồng vũ, một cước đạp tới.
Bành.
Người phụ nữ mặc váy trắng bay ra ngoài, cơ thể cao lớn đập xuống đất cách đó vài chục thước, tạo thành một cái hố sâu.
“Đánh như không đánh, chán quá.” Hạ Thiên nhếch miệng, cũng chẳng muốn lãng phí thời gian, bước thẳng về phía trước.
“Khoan đã, ta còn chưa chết mà. Muốn chạy, ngươi ăn của ta một đao trước đi.” Người phụ nữ mặc váy trắng khôi phục lại hình dáng lúc ban đầu. Sau khi đứng lên, nàng ta hất tay lên, vung mấy trăm thanh phi đao về phía Hạ Thiên.
“Này, bà thím, ngươi cần chi phải chấp nhất như thế chứ.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, tiện tay vung một đao, đánh rơi đám phi đao kia xuống mặt đất: “Nể tình ngươi là tình nhân cũ đại sư phụ ta. Ta đã tha cho ngươi một mạng, đừng có muốn chết nữa.”
“Hừ, ai là tình nhân cũ của ông ta chứ?” Người phụ nữ mặc váy trắng không nhịn được: “Nhớ năm đó, ta cũng là một cành hoa của Vân Lĩnh, đại tiểu thư Liễu gia. Cha ta có một vườn thuốc chiếm diện tích mấy ngàn mẫu, tiền trong nhà mấy đời xài không hết, phong quang đến mức khoái hoạt. Kết quả, hơn ba mươi năm trước, ta bị bệnh nặng, cha ta bán hết gia tài, mời đủ danh y cũng không trị hết cho ta. Về sau, Trương Minh Đà xung phong nhận việc, ông ta nói có thể trị hết bệnh của ta. Kết quả…”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ta thấy ngươi không còn bệnh nữa mà. Đại sư phụ của ta hẳn đã trị hết bệnh cho ngươi.”
“Ai nói với ngươi ta còn bệnh.” Người phụ nữ mặc váy trắng biến sắc, ánh mắt trở nên âm lãnh: “Khi đó cha ta không còn tiền bạc, để cảm tạ Trương Minh Đà, cha ta chỉ có thể gả ta cho ông ta hoặc tặng cho ông ta một bản dược phổ cổ. Kết quả cái tên lừa đảo, tên cẩu tặc Trương Minh Đà đã lựa chọn dược phổ. Ta đường đường là đại tiểu thư Liễu gia, cho dù gia cảnh xuống dốc, dung mạo cũng vẫn còn là đại mỹ nữ số một Thiên Nam. Nhưng trong mắt ông ta, ta còn kém hơn cả một bản sách nát. Ông ta đã sỉ nhục ta, thù này không đội trời chung.”
Hạ Thiên cũng im lặng. Tâm tư của phụ nữ thật khó đoán. Hắn vốn tưởng rằng đại sư phụ Trương Minh Đà đã giết chết cha của nàng ta, thì ra chỉ là một việc cỏn con.
“Ngươi nói ông ta có đáng chết hay không?” Người phụ nữ mặc váy trắng một lần nữa trở nên kích động, thiếu chút nữa lần thứ hai biến thành quái vật đao chi: “Ngươi là đồ đệ của ông ta, ngươi có nên vì lựa chọn ban đầu của ông ta mà trả cái giá bằng máu không?”
“Không.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi có thể tìm đại sư phụ của ta hỏi cho rõ ràng việc này. Nói không chừng năm đó cũng không phải ông ta không động tâm mà là có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng thì sao.”
“Làm sao mà ta không tìm ông ta chứ?” Người phụ nữ mặc váy trắng miệng phun nước bọt, tức giận nói: “Kể từ hôm đó, ta rời nhà ra ngoài chính là muốn tìm tên cẩu vật kia. Kết quả tìm ròng rã hai mươi năm cũng không tìm được. Thậm chí bởi vì tìm ông ta, ta đã rơi vào bẫy của người khác, bị vây ở đây hơn mười năm. Nghĩ đến đây, trong lòng ta oán hận vô cùng. Nếu ta đã không tìm được ông ta, giết đồ đệ của ông ta cũng có thể tạm thời giải hận.”
“Lúc trước ngươi không tìm được ông ta là có nguyên nhân. Bây giờ, ngươi hoàn toàn có thể ra ngoài tìm ông ấy.” Hạ Thiên suy đoán, khi đó Trương Minh Đà hẳn đã được thần tiên tỷ tỷ mời lên núi, đương nhiên không có khả năng tìm được. Mười hai năm trước, ba vị sư phụ của hắn đều hạ sơn, tự mình đi tìm tình nhân cũ. Đáng tiếc, người phụ nữ này bị vây ở đây trong khoảng thời gian đó, đúng là hữu duyên vô phận.
“Ta nói, ta bị người ta vây ở đây, trong người có cấm chế, vừa ra ngoài là phải chết, tìm cái gì? Tìm cái rắm đấy!” Người phụ nữ mặc váy trắng nổi điên. Đoán chừng nàng ta bị kìm nén hai mươi năm khiến tính cách bị biến dị.
“Cũng dễ xử lý thôi mà.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ. Mặc kệ cấm chế gì, ta đều có thể giải được.”
“Ngươi thật sự có thể giải giúp ta?” Biểu hiện người phụ nữ áo trắng thay đổi, ánh mắt hiện lên sự khao khát: “Ngươi sẽ không giống như sư phụ của mình, cố ý làm nhục ta chứ?”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Làm nhục ngươi, ta có chỗ tốt gì chứ?”
“Vậy tại sao ngươi lại giúp ta?” Người phụ nữ mặc váy trắng lộ vẻ nghi hoặc: “Hơn nữa, vừa rồi ta còn ra tay hạ sát ngươi, ngươi không giết ta thì không nói, lại còn cứu ta. Ta thật sự có chút nghĩ không thông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận