Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2418: Là ngươi đang giở trò đúng không?

“Rầm!”
Sau đó là Đoạn Nhất Lang, quả nhiên cũng trống không, có điều hắn nói chuyện không rõ, dù tức giận cũng chỉ có thể vỗ bàn.
Lại thêm người bị loại.
Mã Khỉ Linh mở giấy ra, cũng là tờ không có chữ, chẳng qua nàng tương đối bình tĩnh, chỉ cười cười không nói gì.
Đã có ba người bị loại, theo lý thì chỉ còn lại năm suất trong tám tờ giấy kia.
“Cửu nha đầu, nàng rất muốn danh ngạch này sao?”
Hạ Thiên nhìn thấy A Cửu có chút khẩn trương, không khỏi mở miệng hỏi một câu.
A Cửu gật gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu không sao chúng ta đến được đảo Sương Nguyệt.”
“Đi phá cái đảo kia kỳ thực không cần suất gì đó, ta có thể trực tiếp mang nàng tới.” Hạ Thiên nở nụ cười, tùy ý nói.
Hoàng đảo chủ nghe vậy, nhịn không được nhắc nhở: “Hạ tiên sinh, lời này của ngươi có vẻ hơi quá đáng rồi.”
“Nếu đã tới Trường Sinh hội của chúng ta thì phải tuân theo quy tắc ở đây, nếu không chi bằng mọi người chém giết nhau là được, còn lãng phí nhiều thời gian như vậy làm gì.”
Hạ Thiên trực tiếp nói: “Đúng đó, ta cũng không hiểu mấy đồ đần các ngươi lãng phí thời gian ở đây làm gì.”
“Cần gì phải nói nhiều như thế, cứ mở giấy ra là xong.”
Lão thái bà lạnh giọng nói một câu, sau đó mở giấy ra, trên đó bỗng dưng viết một chữ ‘Được’, không khỏi vỗ tay cười to: “Quá tốt rồi, xem ra ông trời cũng giúp đỡ ta đây.”
Kế đó là người đeo mặt nạ quỷ, cũng là giấy có ghi chữ ‘Được. ’
Tờ giấy của Tiêu Diễm Diễm cũng có chữ ‘Được’.
Tờ giấy trong tay Ứng Hiểu Nguyệt cũng là chữ ‘Được’.
Thoáng một cái, ba danh ngạch đã không còn, cộng thêm của Hoàng đảo chủ là đã có bốn người được xác định.
Theo lý thuyết thì Hạ Thiên, A Cửu, tráng hán hai mét kia cùng với tờ giấy trên mặt bàn, tất cả chỉ còn lại hai danh ngạch.
Hoàng đảo chủ không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên đưa tay trực tiếp mở tờ giấy kia, quả nhiên là một chữ ‘Được’.
Thế nên giữa ba người Hạ Thiên, A Cửu, tráng hán hai mét chỉ còn một suất.
“Các ngươi còn chần chờ cái gì, trực tiếp mở ra đi.”
Lão thái bà có chút đợi không kịp, lập tức thúc giục ba người Hạ Thiên,
A Cửu đang tính mở ra thì Hạ Thiên bỗng dưng nói: “Ta cảm thấy không cần mở ra nữa đâu.”
“Tại sao?” A Cửu nghi hoặc nhìn về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Bởi vì khi chúng ta mở ra thì lần bốc thăm này sẽ không còn giá trị nữa, đến lúc đó lại phải lãng phí thời gian nghĩ biện pháp khác.”
“Hạ Thiên, ngươi có ý gì đấy?” Tiêu Diễm Diễm lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ những tờ giấy này có vấn đề? Đây chính là thứ Hoàng đảo chủ tự mình chế tác, cũng là do hắn để trên bàn, chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì?”
Lời nói này có chút âm dương quái khí, ngoài mặt thì nói là việc bốc thăm, bên trong lại gây xích mích cho Hạ Thiên và Hoàng đảo chủ, thủ đoạn tương đương thô bạo, nhưng có đôi khi chính những thủ đoạn này lại có tác dụng.
Hoàng đảo chủ nói với Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh đang hoài nghi tính công chính của lão phu sao?”
“Không phải hoài nghi, mà là chắc chắn.”
Hạ Thiên trước giờ nói chuyện đều không quanh co lòng vòng, cũng không chừa chút mặt mũi cho ai, trực tiếp nói toạc ra.
“Hừ, vậy ngươi có chứng cứ không?”
Hoàng đảo chủ quả thật hơi tức giận, nghiêm nghị quát hỏi: “Nếu như không có, vậy thì đừng trách lão phu đuổi ngươi ra khỏi đảo.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Lời ta nói chính là chứng cứ.”
A Cửu biết Hạ Thiên xưa nay sẽ không bắn tên không đích, trực tiếp mở tờ giấy của nàng và hắn ra, quả nhiên đều có chữ ‘Được’.
Đúng lúc này, tráng hán cao hai mét cũng mở ra, bỗng nhiên cũng có một chữ ‘Được’.
Tất cả mọi người ngồi trong phòng lập tức ngơ ngác, không phải nói chỉ có sáu suất thôi sao, thế sao bây giờ lại có chín tờ giấy ghi chữ ‘Được’, ánh mắt mọi người không khỏi đồng loạt nhìn về phía Hoàng đảo chủ.
Hoàng đảo chủ sửng sốt, lập tức giận tím mặt, giơ tay lên đập nát cái bài: “Các ngươi dám gian lận ư!”
“Hoàng đảo chủ, ngươi nói ngược rồi.” Ứng Hiểu Nguyệt phản ứng đầu tiên, lạnh giọng nói: “Bốc thăm là ngươi đều nghị, giấy cũng là ngươi chuẩn bị, ngoại trừ ngươi ra chỉ sợ không ai có thể gian lận.”
“Chẳng lẽ chúng ta có thể biết trước, có thể đoán được ngươi muốn dùng bốc thăm, đoán trước được ngươi chọn viết chữ ‘Được’ sao?”
Hoàng đảo chủ lộ vẻ nghi hoặc, không khỏi thu lại đống giấy, từ từ so sánh dấu bút, đúng là chữ viết của hắn, chất liệu cũng giống nhau, đậu má thật sự gặp quỷ rồi.
Trong lòng Hoàng đảo chủ vô cùng rõ ràng, mặc dù hắn có chút tâm tư riêng, nhưng tổng thể cũng không động tay động chân gì, cũng không cần thiết làm vậy, cơ mà… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
A Cửu biết rõ, không cần nghĩ cũng biết loại chuyện lạ thường này ngoại trừ Hạ Thiên ra, thì không ai có thể làm được.
“Lão phu sẽ không dùng thủ đoạn cỡ này, hơn nữa ta cũng không cần phải làm như thế!”
Hoàng đảo chủ không biết phải giải thích như thế nào, đành phải nhắc lại địa vị của mình, “Chỉ có lão phu mới biết cách tiến vào đảo Sương Nguyệt, thế thì lão phu cần gì phải thêm chuyện cho mình?”
Ứng Hiểu Nguyệt vẫn cứ làm loạn: “Hoàng đảo chủ nên giải thích chút đi, rốt cuộc chuyện này là sao.”
“Hạ Thiên, chắc chắn là ngươi!” Hoàng đảo chủ nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy bản thân sẽ không xảy ra sai lầm kiểu này, chắc chắn là do người khác động tay động chân, mà trong đám người chỉ có Hạ Thiên mới có bản lĩnh này: “Là ngươi đang giở trò đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận