Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4059: Hắn ta đã sớm là một người chết

Nhiếp Tiểu Lý có chút không hiểu: “Vì sao ông ta không trực tiếp dùng sát khí oán linh trong sông?” “Bởi vì ông ta không dùng được.” Tô Vô Song thản nhiên đáp: “Ma chủng thôi mà, nói ra thì rất lợi hại, nhưng nó cũng giống như một cái hạt vậy, phải cần trồng vào đất thì mới mọc rễ nảy mầm. Nơi này chính là Cực Tiên mộ, bao nhiêu năm không có người vào, nó lấy cái gì để sinh trưởng chứ.”
Lần này Nhiếp Tiểu Lý xem như đã hiểu rõ.
“Sư huynh, sư huynh?”
Lúc này, Vũ Lệnh Dao đột nhiên kêu lên sợ hãi: “Huynh sao rồi?”
Nhiếp Tiểu Lý và Tô Vô Song không khỏi dời mắt sang, phát hiện cơ thể Vũ Ứng Hàn nhanh chóng rửa nát. Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, thịt trên người hắn ta đã rơi gần hết.
Ý thức của hắn ta vẫn còn sót lại một chút, gương mặt lộ ra vẻ đau đớn nhưng lại bị ngân châm của Hạ Thiên khống chế, không thể động đậy, cũng không thể phát ra được một chút âm thanh nào.
“Hạ đạo hữu, ta xin ngươi hãy cứu sư huynh của ta.” Vũ Lệnh Dao nhìn thấy tình huống này, kinh hoảng không thôi, liền quay người quỳ xuống trước Hạ Thiên: “Hắn ta không thể chết. Ta trở về, làm sao ăn nói với sư phụ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Hắn ta đã chết từ lâu rồi, cũng không phải chết bây giờ, cứu cái gì mà cứu.”
“Đã chết từ lâu?” Vũ Lệnh Dao sửng sốt, không rõ Hạ Thiên nói vậy là có ý gì.
Tô Vô Song thản nhiên nói: “Ngay cả điều này mà cũng không nghĩ rõ, ngươi là tu tiên giả à?”
Thật ra, Nhiếp Tiểu Lý cũng không hiểu, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn ngồi một bên, lẳng lặng mà nhìn.
“Sư huynh của ngươi cũng đã rơi xuống sông.” Tô Vô Song lạnh nhạt trả lời: “Cơ thể của hắn ta rõ ràng còn muốn cường kiện hơn cả người chèo thuyền, nhưng vì sao ma chủng lại lựa chọn ký sinh trên người chèo thuyền chứ?”
Vũ Lệnh Dao vẫn không hiểu: “Vì sao?”
“Bởi vì sư huynh của ngươi vốn đã là một người chết.” Tô Vô Song trả lời.
Vũ Lệnh Dao vô thức gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu: “Không thể nào. Ta và sư huynh vẫn luôn đi cùng nhau, tại sao ta lại không biết huynh ấy chết vào lúc nào chứ?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Khi hắn cầm kiếm chỉ vào ta.”
“Ngươi.”
Vũ Lệnh Dao ngẩn người, đột nhiên nhớ lại, vừa rồi sư huynh của nàng đúng là đã từng chỉ kiếm vào Hạ Thiên, nhưng nàng vẫn nghĩ mãi mà không rõ: “Chỉ vì điều này mà ngươi giết sư huynh của ta?”
Hạ Thiên còn chưa lên tiếng, Tô Vô Song đã lạnh lùng đáp lại: “Không phải chứ? Chẳng lẽ lại ôn tồn nói chuyện với hắn ta thì hắn ta cũng sẽ không làm như vậy?”
“Ơ…” Vũ Lệnh Dao cứng họng. Dựa theo tính tình của sư huynh nàng, cho dù người khác nói chuyện lịch sự, người đó cũng không có kết quả tốt.
Lúc này, người của Vũ Ứng Hàn đã nát hết, ngay cả xương cốt cũng bị vỡ nát, biến thành một đống chất bẩn không biết là gì.
“Sư huynh.” Vũ Lệnh Dao bi thống kêu lên, trong lòng có một cỗ oán khí không cách nào phát tiết: “Ta phải làm sao bây giờ? Làm sao ta ăn nói với sư phụ đây?”
Tô Vô Song nói: “đó chính là chuyện của ngươi.” “Các ngươi đã hại chết sư huynh của ta.” Hốc mắt Vũ Lệnh Dao đỏ lên, bỗng dưng bước đến đầu thuyền: “Trở về không cách nào bàn giao lại với sư phụ, đến lúc đó cũng sống không bằng chết. Ta nhất định không phải là đối thủ của các ngươi, nhưng ta cũng không phải là không có cách.”
Nói xong, Vũ Lệnh Dao bỗng nhiên thả người xuống sông, miệng không ngừng kêu to: “Ma chủng, ngươi không phải muốn vật chứa sao? Ta sẽ làm vật chứa của ngươi, ngươi hãy chia một nửa sức mạnh của ngươi cho ta.”
Tô Vô Song biến sắc, nét mặt ngưng trọng, đoản kiếm trong tay nhanh chóng bay ra ngoài.
Vũ Lệnh Dao trực tiếp chìm xuống đáy sông.
Bốp.
Một con sóng bạc dâng lên, đánh rơi đoản kiếm của Tô Vô Song vào trong nước: “Ha ha ha, không nghĩ nhanh như vậy ta đã trở về.” Vũ Lệnh Dao rất nhanh từ dưới đáy sông bay lên, rơi xuống đầu thuyền, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Tiểu tử, ta đã trở về rồi đây. Lần này ta xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa hay không.”
Nửa người Vũ Lệnh Dao biến thành thuần một màu trắng, khác hắn với làn da ban đầu, âm thanh cũng trở nên bán nam bán nữ.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Haiz, ngươi nói ngươi làm người không thích hơn sao, tại sao cứ nhất định phải làm cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ chứ?”
“Hừ, ta muốn báo thù cho sư huynh của ta.” Vũ Lệnh Dao gào thét: “Đi chết đi cho ta.”
Tiếng quát còn chưa dứt, nàng ta đã vỗ ra một chưởng.
Đáng tiếc, một chút uy lực cũng không có.
Tô Vô Song không khỏi sửng sốt: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hạ Thiên có chút ngoài ý muốn nhìn Vũ Lệnh Dao: “Này, ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Hắc hắc, khó khăn lắm mới có được một vật chứa, ta cần chi phải lãng phí trên người các ngươi. Ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.” Vũ Lệnh Dao phát ra âm thanh của nam nhân: “Chờ ta xử lý xong, ta sẽ đến giết các ngươi.”
Bên phía còn lại của Vũ Lệnh Dao lại kinh ngạc: “Ngươi đang làm gì vậy? Giết chết bọn chúng cho ta.”
“Câm miệng.” Vũ Lệnh Dao bên trắng quát to một tiếng, xâm chiếm nửa bên cơ thể còn lại: “Nếu không phải ta còn cần chút thời gian tiêu hóa toàn bộ vật chứa, ngươi cho rằng ý thức của ngươi còn có thể tồn tại sao?”
“A, ngươi lừa ta.” Vũ Lệnh Dao la hoảng lên: ‘Ta muốn báo lại sư phụ, để bà ấy đến giết các ngươi, giết sạch toàn bộ các ngươi.”
Lời còn chưa nói hết, âm thanh đã biến mất. Vũ Lệnh Dao đã hoàn toàn biến thành màu trắng, một chút sắc thái nhân tính trong mắt đã không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận