Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2741: Có tin ta đánh ngươi liệt giường luôn không?

Một nữ nhân kỳ quái bước ra từ bên trong sơn trang, diện mạo hơi giống người cổ xưa, nhưng vẫn mượt mà, vành tai dài hơn người bình thường, nhưng cơ thể lại rất trẻ trung. Người này mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, mái tóc rất dài chỉ dùng một sợi dây cột sau lưng mà thôi.
Sau khi nữ nhân này xuất hiện, cả tòa sơn trang giống như trong phim bị bấm ngừng, tất cả đều bất động, trên cửa sổ vẫn còn lưu lại hình ảnh của các nhân vật.
Triệu Thanh Thanh nhìn chằm chằm nữ nhân vừa mới xuất hiện, trong lòng đánh bộp một cái, cảm giác giống như đã gặp qua ở đâu đó rồi nhưng nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra.
“Mau thả ta ra, mọi người yên lặng ra ngoài đi.” Gã thanh niên tóc dài nhìn thấy nữ nhân xuất hiện, hoảng hốt vô cùng, nhỏ giọng nói với Triệu Thanh Thanh: “Nhanh lên, nếu không, tất cả mọi người đều sẽ chết.”
Gã đầu đinh nằm trên mặt đất không thể động đậy cũng hoảng loạn, ánh mắt mở to như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.
“Ngươi là ai?” Triệu Thanh Thanh nhìn thấy biểu hiện của hai gã thanh niên, không khỏi hiếu kỳ, quát hỏi nữ nhân vừa đến.
Gã thanh niên tóc dài bị dọa đến thiếu chút nữa tiểu ra quần, vội vàng nói với Triệu Thanh Thanh: “Đừng nói chuyện. Nếu ngươi muốn chết thì chết một mình đi, con mẹ nó ta còn sống chưa đủ mà. Thị lực của nàng ta không tốt nhưng thính lực lại rất linh mẫn. Ngươi nói lời nào không tốt, nàng ta sẽ phát hiện ra chúng ta mất.”
“Các ngươi đã đến.” Nữ nhân váy dài nghe được giọng nói, liền mỉm cười, quay sang nhìn Triệu Thanh Thanh: “Rất tốt, các ngươi mang theo hai người đến, ta rất vui. Nhưng…”
Gã thanh niên tóc dài run rẩy không ngừng, vội vàng nói: “Chỉ cần nương nương thả chúng ta đi, chúng ta sẽ còn mang thêm nhiều người đến nữa. Ban đầu, khi chúng ta đăng video lên mạng, sẽ có rất nhiều người đến đây, nhưng kết quả video lại bị xóa, nơi này cũng cấm mở cửa, thật sự không thể trách chúng ta được.”
“Trách các ngươi? Không, làm sao ta lại trách các ngươi chứ?” Nữ nhân váy dài cười khẽ, thái độ ôn hòa: “Ta còn phải cảm ơn các ngươi. Nếu không phải các ngươi thức tỉnh ta, nói không chừng qua một thời gian nữa, ta sẽ bị san bằng thành một đống bùn nhão.
Nghe xong, Triệu Thanh Thanh đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nhưng rồi lại cảm thấy suy đoán của mình thật sự có chút hoang đường. Nàng quát hỏi gã thanh niên tóc dài: “Nữ nhân này rốt cuộc là ai?”
Gã thanh niên tóc dài nhìn Triệu Thanh Thanh, thấp giọng hỏi lại: “Ngươi nhìn thấy diện mạo của nàng xem giống ai?”
“Ta nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.” Nghi hoặc của Triệu Thanh Thanh cũng nằm ở chỗ này: “Ngươi bớt nói nhảm đi, mau trả lời ta.”
Gã thanh niên tóc dài đành phải đáp: “Trước kia trên ngọn Lạc Phong Sơn có một ngôi miếu, không biết ngươi có ấn tượng hay không.”
“Thì ra là thế, ta biết rồi.” Triệu Thanh Thanh nghe xong, lập tức biết suy đoán của mình không sai. Lúc trước, Lạc Phong Sơn nổi tiếng ngoại trừ lá đỏ rơi đầy trời vào mùa thu thì còn có ngôi miếu Bồ Tát lâu đời trên đỉnh núi. Nhưng ngôi miếu đã bị hủy từ sáu mươi năm trước. Lúc đó còn có lời đồn rằng, khi ngôi miếu bị hủy, tượng Bồ Tát hiển linh, dự đoán được nguy hiểm đã sớm chạy trốn.
“Thế đạo này, cái gì cũng có thể thành tinh được sao?” Trước đó, Triệu Thanh Thanh cảm giác nữ nhân này có chút hiền hòa, cũng bởi vì nhớ đến hình dáng của Bồ Tát. Gương mặt Bồ Tát tròn trịa, ngũ quan thanh tú, vành tai dính vai, rất có phúc tướng, tư thái thường lấy hình thể thiếu nữ mà tạo nên. Cho nên, khi Bồ Tát biến thành chân nhân mới có cảm giác không hài hòa.
“Thời gian đã đến rồi. Nếu các ngươi còn không đi, vậy các ngươi ở lại theo giúp ta cũng được.” Giọng nói của nữ nhân váy dài khá êm tai, nhưng trong lời nói không hề có chút tình cảm, giống như một học sinh tiểu học đang đọc thuộc lòng.
Gã thanh niên tóc dài vội vàng lắc đầu: “Xin nương nương khai ân, chúng ta lập tức đi ngay, về sau chúng ta nhất định sẽ mang đến nhiều nhân khí cho ngươi hơn. Nếu ngươi giết chúng ta, không ai giúp ngươi nữa.”
“Giúp ta?” Nữ nhân váy dài mỉm cười: “Thật ra có Quả Nhi đã đủ rồi. Bây giờ nàng ấy đã có thể rời khỏi Lạc Phong Sơn.”
“Ngươi nói Trần Quả Nhi?” Triệu Thanh Thanh thản nhiên nói: “Nàng ta đã bị hai tên cặn bã kia giết chết ném vào một cái hố rồi.”
Nữ nhân váy dài nghe xong, im lặng một lát, thở dài nói: “Quả nhiên là thế! Ta nói tại sao Quả Nhi biết đêm nay ta sẽ hiện thân lại trốn tránh không ra gặp ta, thì ra là thế.”
Gã thanh niên tóc dài vội vàng rũ sạch mọi liên quan: “Là Cường tử làm. Trước kia cũng là do hắn ta giết, chẳng có liên quan gì đến ta.”
“Cao Phong, con mẹ nó.” Gã thanh niên đầu đinh cảm thấy trói buộc trên người yếu đi, lập tức giãy dụa đứng lên, vọt đến trước mặt gã thanh niên tóc dài: “Rõ ràng là chủ ý của ngươi, bây giờ ngươi lại đẩy hết lên người ta.”
Gã thanh niên tóc dài vẫn bị Triệu Thanh Thanh một chân giẫm lên tảng đá, không cách nào tránh né, ăn của gã thanh niên đầu đinh mấy quyền, không khỏi mắng lại: “Là chủ ý của ta, nhưng ngươi là người ra tay. Ngươi còn đặc biệt muốn tìm đạo sĩ làm phép, chính là muốn triệt để giết chết Trần Quả Nhi.”
“Chó chết! Hôm nay lão tử sẽ giết chết ngươi.” Gã thanh niên đầu đinh thẹn quá hóa giận, đưa tay bóp cổ gã thanh niên tóc dài.
Triệu Thanh Thanh nhìn thấy, cảm thấy rất khó chịu, một cước đạp bay gã thanh niên đầu đinh: “Các ngươi thành thật hết cho ta, tưởng ta là bài trí à, còn dám ra tay trước mặt ta. Ngươi có tin ta đánh cho ngươi về sau nằm liệt giường luôn không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận